
-Cô có thể thử!!
Tôi tự
nói với chính mình nhưng trong lòng lại tràn một cảm giác cực cực khó chịu khi
nghe cô ta đòi “cưa” đổ Mạc Duy, cô ta dám ư…??
Hax! Tôi điên rồi hay sao?
Cô ta thích ai là việc của cô ta, thật đáng
chết mà!
Tôi vào lớp và lơ tơ mơ chẳng lọt nổi một từ nào mà G.S nói, vì đơn giản, tôi
đang nghĩ cách để trốn Mạc Huy, tôi chẳng biết nói sao với cậu ấy nữa….
Tôi
không thể đồng ý, cũng không thể từ chối….
Vì vậy, trước tiên, trốn đã….
Tôi len lén thở dài….
Biết làm sao được, nếu là người khác chẳng hạn như
Mạc Duy thì tôi sẽ đồng ý ngay lập tức… Vì những kẻ như Duy, dù bị tổn thương
cũng chẳng là gì nhưng nếu là Mạc Huy, thì tôi rất sợ làm cậu ấy tổn thương, tôi
không muốn gạch một vết xấu xí lên viên pha lê đẹp đẽ & hoàn mỹ đó….
Tôi bước đi như một bóng ma, cố hết sức để trốn cậu ấy , đến cổng trường
tưởng thoát thì…
-Mẫn Hà Nhi!!!
Tôi quay lại, gượng nở nụ
cười:
-Chào.
Huy hơi nhướng mày:
-Cô không cần trốn tôi. Tôi có thể
đợi.
-Ơ….
-Tôi vẫn sẽ như thế, nên cô đừng mong khuyên tôi thay
đổi.
Nhìn gương mặt bặm lại, cương quyết của cậu ấy, tôi thấy lòng mình thật
ấm áp, tôi bất giác mất đi tự chủ, ôm chặt lấy cậu ấy:
-Dễ thương quá!
Tôi thậm chí còn nghe thấy hơi thở dịu dàng nhưng ngày một dồn dập của cậu ấy
và cả tiếng đập trái tim cậu ấy nữa….
Tôi định bỏ ra thì cậu ấy
nói:
-Đừng! Chỉ một chút thôi!
Tôi cười:
-Cậu không sợ gây scangdal
à?
-Không. – Lại một câu nói thẳng thắn từ cậu ấy, khiến tôi sững
lại.
-……..
Lát sau, khi tôi bỏ cậu ấy ra, cậu ấy cười tươi nhìn tôi:
-Người cô rất
thơm!
Trời ơi, sao cậu ấy luôn nói những câu khiến tôi không muốn cũng phải
đỏ mặt chứ?
Cậu ấy nói:
-Cô có muốn về nhà tôi không?
-Sao?
-Cô rất
thích ăn kim chi đúng k?
-Àh. ừh.
-Tôi có làm thêm cho cô một ít đó! Cô về
nhà, tôi lấy cho!
-Ừhm- Tôi gật đầu.
Hình như tôi về nhà cậu ấy không chỉ vì kim chi….. mà là vì…..
Duy nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng khi anh ta mở cửa, anh ta thậm chí không hỏi
lý do tôi đến đây nữa….
………..
Huy cười- vẫn là nụ cười chính hãng Thiên
Thần:
-Cô ăn thử đi!
Tôi nhón một miếng và cho vào miệng, bất giác, tôi
khen:
-Hôm nay cậu làm ngon quá!
Huy nói:
-Kim chi hôm nay do anh Duy
làm đó! Cô thấy ngon đúng k?
-Hả? – Tôi sửng sốt – Anh ta cũng biết làm kim
chi ư?
-Anh ấy làm rất giỏi nữa là đằng khác đấy!
Vừa lúc ấy thì Duy bước ra, tôi tự hỏi mình, hình như mỗi ngày anh ta đều đẹp
đều ranh mãnh hơn một chút ?
Duy không thèm nhìn đến tôi hỏi:
-Huy, em lại làm gì thế?
-Anh ơi, cô
ấy không phải whore. Cô ấy là người tốt. Và… em… em…
-Em làm sao? – Duy ngờ
ngợ hỏi.
- Và em… em … thích… cô ấy!!
Nhìn khuôn mặt kinh hoàng xen lẫn giận dữ và ghê tởm khi anh ta liếc về phía
tôi, bất giác khiến tôi cảm thấy nhoi nhói nơi tim….
Chỉ là tôi ảo
tưởng!
Tôi đã nhầm!
Giờ tôi mới nhận ra một điều, Duy có thể thuộc về bất
kỳ ai, nhưng…. Trừ tôi!!!
Duy hỏi tôi:
-Cô tỏ tỉnh với nó à?
-Cái gì? – Tôi hỏi lại và đáp- Anh
có thể em trai anh.
-Vậy thì nó làm vậy?
-Ừh. – Tôi gật đầu.
Duy hơi nghiêm mặt , đôi lông mày chau lại vẻ nghiêm trọng:
-Cô đã đồng
ý?
-Chưa.
-Tốt! – Duy buông một lời khen rồi bảo- Cô có thể ra về!
-Ơ…
Anh… – Tôi đang ú ớ thì chợt nhớ ra mình đến đây để lấy kim chi, suýt chút nữa
thì vì “nhan sắc” của anh ta mà quên béng rồi- Huy, kim chi của tôi đâu?
Huy vẫy tay tôi lại:
-Tôi gói cho cô đây rồi!!
Duy lập tức bước lên
trước tôi:
-Sao em lại lấy kim chi anh “khổ sai” muối cả ngày trời cho cô
ta?
Tôi bĩu môi, trong lòng có chút uất ức:
-Anh thật đáng ghét! Chút kim chi
mà cũng làm bộ với tôi?
-…… – Anh ta im lặng một lúc rồi phát ngôn một câu
khiến không chỉ tôi mà Huy cũng té ghế- Vậy thì bố thí cho cô!
Trời ơi!
Không cho cho tử tế còn kêu bố thí…
Anh ta là loại người gì
vậy nhỉ?
Tôi đột nhiên thầm nghĩ rằng…
Nếu như người “tỉnh tò” với tôi không phải
Huy mà là Duy?
Tôi chắc sẽ…….
Hax….. Hax ….
Vớ vẩn quá đi!~!!!
……………..
Ngày hôm sau, ở trường ĐH, tôi gặp và nói chuyện với Huy rất vui
vẻ,….
Canteen…..
Tôi đang hỏi Huy về vẫn đề khảo cổ , trắc nghiệm xem cậu
ấy có biết gì không thôy thì ….
-Chào cô!
Tôi ngẩng mặt lên:
-Chào!
Bạch Yến Yến tự nhiên kéo ghế ngồi
xuống:
-Nhường cho tôi đi!
-Nhường cái gì?
-Mạc Duy.
-Tôi có tư
cách? – Tôi hỏi vặn, tuy trong lòng tự cho rằng mì