
Lục Hạo còn xán đến, ở giữa chen vào là Hạo Tử từ sớm đã đến ôm lấy chân anh nói: “Buổi tối về nhà có thể động tay động chân không?”
Đoàng, mặt đỏ rồi, Lương Ngữ Hinh quay người đi rót nước uống cho Đồng Tiểu Điệp, Lục Hạo gọi một tiếng: “Tiểu Ngữ cho anh một tấm ảnh của Hạo Tử, anh mang đi làm kim bài miễn chết!”
Lương Ngữ Hinh đương nhiên biết là ý nghĩa gì, bắt đầu lật tìm ảnh, muốn chọn ra một tấm con trai cười ngọt ngào nhất đẹp trai nhất để tránh cho Lục Hạo lại bị cái tát nữa.
Lục Hạo cũng đi đến cùng, nhìn nhìn cuốn album đầy ắp, duỗi tay ra lấy một chiếc nói: “Tấm này đi, buổi tối về nhà cùng nhau xem ảnh của con trai có được không? Khi còn nhỏ con còn mập hơn cả tiểu tử béo nhỉ!”
Lương Ngữ Hinh cảm thấy, xem ảnh thì có thể, dù sao, là mình làm lỡ thời gian của hai bố con bọn anh bao nhiêu năm như vậy, Lục Hạo anh cũng không biết khi còn nhỏ con trai ngoan ngoãn biết bao đáng yêu biết bao, buổi tối em nhất định kể lại cẩn thận cho anh… ờ, là cẩn thận cùng anh xem ảnh.
Hạo Tử thấy Lục Hạo và mẹ đang bận, liền bịch bịch bịch xoay lào trong lòng của Đồng Tiểu Điệp, sáng sớm ngủ dậy giọng nói luôn luôn vẫn còn non nớt chưa thông, gọi một tiếng: “Dì xinh đẹp.”
Trái tim của Đồng Tiểu Điệp cũng thấy ngọt ngào rồi, kêu ơi một tiếng đáp lại đem cậu bé ôm lên trên chân hôn một cái.
Lúc này tiểu tử béo tính khí tốt vẫn luôn tự mình chơi ở bên cạnh liền không vui vẻ nữa, kêu lên a a a, duỗi tay ra cũng đòi mẹ ôm.
Đồng Tiểu Điệp nắm tay của tiểu tử mập chào hỏi với Hạo Tử, nói: “Hạo Tử à, chơi cùng với em trai có được không? Em trai rất thích cháu!”
Hạo Tử không có em trai, cậu cảm thấy em trai rất đáng yêu, mũm mĩm rất giống bộ dạng của cậu khi còn nhỏ, đến đi cũng không vững còn đóng bỉm nữa.
“Dì xinh đẹp, em trai ngốc quá, em ấy sẽ tè dầm sao? Hạo Tử đã không tè ra quần nữa!” Hạo Tử nói: “Nhưng mà Hạo Tử cũng thích em ấy, chúng cháu không đánh nhau.”
Đồng Tiểu Điệp đón gió rớt nước mắt, con trai ơi, mẹ tìm được anh trai tốt cho con rồi, con ở cạnh anh con thì cuộc đời này sẽ không phải lo ăn uống rồi! !
Người mẹ có ý thức lo xa biết bao, cô cũng cảm thấy kiêu ngạo vì bản thân mình.
Sau đó, Lục Hạo cầm kim bài miễn chết ra khỏi cửa, để lại Lương Ngữ Hinh mặt đỏ hồng đi đến hỏi Đồng Tiểu Điệp, lắc qua lắc lại quả trứng gà trong tay ý là con trai cô có ăn không?
Tiểu tử mập vừa nhìn thấy ăn liền vui vẻ, còn chủ động ôm lấy chân của Lương Ngữ Hinh, trong miệng kêu i i a a, ngẩng đầu, còn kèm theo một nụ cười đẹp trai.
Lương Ngữ Hinh liền ôm lấy tiểu tử béo, Đồng Tiểu Điệp ôm Hạo Tử, cùng nhau ăn bữa sáng với trứng gà luộc
Hạo Tử rất có ý thức của người đàn ông chủ nhà, khua khua bàn tay nhỏ nói: “Mẹ ơi, cho em trai ăn thịt!”
Lục Hạo dường như luôn có thể biết trước điều gì đó, người đã xuống lầu rồi còn gọi điện thoại cho Đồng Tiểu Điệp nói: “Tiểu Hồ Điệp, buổi trưa làm chút đồ ăn ngon cho chị dâu em, anh quay về sẽ mang bánh ga tô cho em!”
Có sức hấp dẫn người ta lớn như vậy, Đồng Tiểu Điệp biểu thị, “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
*************************************
Lục Hạo đến nơi trước bữa sáng nhà Quản nguyên soái, anh đã sắp xếp bố trí mẹ mình ở khu vực quân sự thực sự là có hai tầng bảo hiểm, một là để Quản nguyên soái trông chừng bà mẹ tính khí bom nổ nhà mình đừng có kích động làm hỏng chuyện lớn của anh, hai là khi đàm phán có trưởng bối đức cao vọng trọng có mặt, chuyện gì cũng sẽ dễ nói hơn một chút.
Đương nhiên, Quản nguyên soái ở bên ngoài là đức cao vọng trọng rồi, nhưng ở trong mắt của Lâm Tịch nữ vương có lẽ chỉ là một tiểu đệ, nhưng mà Lục Hạo cảm thấy, mẫu hậu bệ hạ chắc là sẽ không hy vọng xấu nhà khoe khoang ra ngoài, vẫn là sẽ hài hòa hơn.
Vừa đi vào căn nhà, Lâm Tịch cao cao tại thượng, liếc nhìn Lục Hạo một cái, hừ một tiếng.
“Mẹ.” Lục Hạo đi đến, hai ngón tay kẹp ảnh của con trai, lắc lắc trước mặt Lâm Tịch.
Đối phó với mẹ mình, anh vẫn có sách lược.
Quả nhiên là, Lâm Tịch không nói gì nữa, biểu cảm hoàn toàn từ sự lạnh lùng đối đãi với kẻ thù chuyển thành xuân ấm hoa nở.
Lục Hạo nói: “Thằng nhóc tối qua bị dọa sợ hôm nay không chịu đến.”
Trong lời có ý, mẹ à, con trai mẹ đây muốn đem cháu ngoan của mẹ đến để mẹ vui vẻ một chút nhưng mà hôm qua mẹ xuống tay quá hung dữ khiến cho tình hình hôm nay như thế này hoàn toàn không phải là lỗi của con trai mẹ đâu nhé!
Trên mặt Lâm Tịch là sự mất mát, thật là khiến người ta không nhẫn tâm, bây giờ bà lòng ruột bứt rứt hối hận, hối hận một cái tát đó của mình đã dọa sợ cậu nhóc rồi, đêm qua nằm mơ còn mơ thấy cháu ngoan đang khóc.
Lục Hạo chỉ vào tấm ảnh Hạo Tử mặc quần bò yếm trong tay cầm rubik chơi: “Không cần gấp, con sẽ làm tốt.”
“Cho một tuần lễ.” Đây là câu đầu tiên Lâm Tịch nói trong cả 1 buổi sáng, vừa mở miệng, đã biết là, gừng đúng là càng già càng cay.”
Lục Hạ