
bà cô khó tính ! - Lạc Thiên vươn tay véo má cô - Anh không đáng
yêu mà cực kì cuốn hút, ai dính vào anh là không có lối thoát…
- Anh có một nhược điểm lớn là khoe khoang ! - Thi thoảng Khả Vy lại để ý tới
chiếc đồng hồ trên tay Lạc Thiên.
Anh hiểu rằng cô sợ đối diện với gia đình mình, sợ đến nỗi mà ăn một bữa cơm
với chồng thôi cũng không rời khỏi giới hạn thời gian. Nói rằng muốn dẫn cô đi
một lát, bà quản gia dù ưng thuận nhưng ngượng ép, thế thì hỏi làm sao cô gái
bẻ nhỏ này thoải mái. Một điều anh muốn biết, rất quan trọng, cô ấy đang lặng
thầm đốt cháy bản thân để nuôi dưỡng ngọn lửa trong anh, liệu vì trách nhiệm
với bé con hay còn có thêm anh ?
- Khả Vy, em… có muốn… sinh em bé không ?
Khả Vy ngừng việc nghiền thức ăn, cô mím môi trước câu hỏi bất ngờ, rất thực mà
câu trả lời luôn là ảo.
- Em không hiểu ý anh... - lẩn tránh, lòng vòng, rồi sẽ đi về đâu ?
- Nếu...giữa chúng ta chẳng thể hạnh phúc, em và con sẽ đau khổ - Anh không
nhắc tới mình vì anh nhất định là người có hậu nhất, anh thương con cũng như
người vợ này, thương bằng lòng biết ơn và tình yêu chân thật. Nhưng, ngộ nhỡ cô
ấy không thể nảy sinh tình cảm với anh thì sao, tất cả chỉ vì muốn gây dựng gia
đình cho sinh linh bé nhỏ mà khép mình gò bó. Điều ích kỉ của anh chính là ở
đây, anh mong muốn bé con chào đời biết nhường nào, lại chưa từng hỏi xem cô
muốn gì ? Có hay chăng muốn chung sống với người chồng là anh ?
- Chẳng thể ư ?
- Trước mắt em là anh, gạt bỏ hết những gì ngoài con người anh ra, em hãy
nói... chúng ta có thể tiến đến tình yêu không ? - Khả Vy ngốc, em đặt mình vào
con tim đi, nghe xem nó mách bảo gì, đừng quan tâm tới ai hết ngoài anh, kể cả
con, giữa anh và em sẽ chung nhịp đập hay mãi mãi không dung hòa. Con tim anh
dễ điều khiển lắm, nó có thể chậm lại để đợi em hay gấp gáp đuổi theo em, và nó
muốn một ngày được nhìn thấy mái tóc bạc trắng của em dựa vào ngực anh.
Khả Vy chớp mắt nhiều lần, cô cúi gằm, hơi thở phả vào tim :
- Làm sao mà được chứ ! - làm ngơ những thứ anh sở hữu khác gì đi dưới trời mưa
mà không ướt, bỏ qua chỗ đứng của anh cũng như đi bộ lên Mặt Trăng, tháo gỡ
khoảng cách khó như đóng băng kim đồng hồ. Tất cả đều chẳng thể xảy ra nên cô
không còn dám ngẫm đến câu hỏi của anh. - Nhưng em muốn là kỉ niệm đẹp trong
anh,... đừng lạnh lùng với em !
Ngay từ đầu họ đều có chung suy nghĩ, tuy nhiên đâu hay thứ mà nửa còn lại cần.
Lạnh lùng chưa hẳn là đi lướt qua nhau, cô rồi sẽ biến mất khỏi thế giới của
Lạc Thiên, lạnh lùng khi ấy chính là bị lãng quên.
Ra đến bãi đỗ xe, cô luồn một vòng tay ôm chặt anh. Cái ôm từ đằng sau cuồng
nhiệt cảm xúc, từng ngón tay giữ lấy thân áo sơ mi, nhẹ nhàng một câu nói :
- Em sẽ được yêu anh... ! - trong tâm hồn, hiện tại, ngày mai, và sẽ là hồi ức.
Là yêu, cảm giác này đích thực phải là yêu. Làm sao mà được chứ bởi đã trở
thành điều đúng đắn.
Lạc Thiên đứng chùng chân đón nhận từng luồng khí đi vào da thịt, nồng nàn
quyến luyến. Cái ôm này thay cho mọi lời nói, anh không đặt tay lên vòng tay cô
mà dùng chính cuộc đời gửi ngắm vào ấy. Em thừa nhận rồi nhé, em là tài sản của
anh !
Lạc Thiên nghe tiếng thùm thụp qua lồng ngực, đâu có gì phải ngại khi để cho cô
ấy biết tiếng lòng của mình nữa, buộc miệng cất tiếng :
- Bà xã, mối tình đầu của em là Triệu Đông Kỳ à ? - Cho dù có thật như những gì
cô đã nói, vì thất tình mà lấy anh, dù giấu giếm quan hệ với người khác thì anh
sở hữu ngôi vị chồng của cô rồi, đâu còn gì đáng bận tâm.
- Là cha của dê con ! - Khả Vy dụi đầu vào tấm lưng anh, bé con của cô là một
sản phẩm giả tạo nhưng chứa chan ý nghĩa, là chất keo vô hình gắn kết cô với
người đàn ông này.
*
Lái xe đưa Khả Vy về nhà, tiếp đó Lạc Thiên tới đón Nhược Lam. Trên xe, hai
người có trao đổi về một số việc riêng tư. Con phố ngày trước và bây giờ đã có
nhiều đổi thay, nhưng vẫn là lối đi họ từng qua.
- Anh dự cảm cha em dường như đã phát hiện ra điều gì đó nên để hai bên gia
đình nói chuyện !
- ... Họ sẽ nói tới chuyện kết hôn của chúng ta ! Lạc Thiên, anh vẫn ổn chứ ?
Em luôn áy náy vì thận phận mình, tại em anh lấy Khả Vy phải không ? - Sao dù
đổi ngôi nhưng giữa hai người vẫn là tri kỉ, chẳng thể dối được lòng nhau.
- Anh không phủ nhận nhưng cũng không hoàn toàn thừa nhận. Cha chúng ta, ông ấy
đối với nhà họ Cao chưa thực lòng. Mà ông ấy rất thương em ! Ông mong được gọi
em một tiếng con, dẫu là con dâu. Ông mâu thuẫn và đấu tranh rất nhiều. Chuyện
chúng ta là nỗi day dứt nhất của ông, ông cho rằng chúng ta chưa biết, phản đối
rồi lại đồng ý và định cho chúng ta một đứa con, chính là con của Khả Vy và anh
- Lạc Thiên cười ngượng.
- Cha anh... ông ấy nghĩ sai hết rồi, làm như thế không đúng đạo lí, Khả Vy sẽ
là người đáng thương nhất, và chúng ta mù quáng ôm giữ kỉ niệm, làm sao trở lại
như xưa phải không anh ! Là phận con em không trách được bậc sinh thành...