
sẽ nói với Trần Hùng cho sáng tỏ.
Ánh mắt Lạc Thiên trở nên lạnh như băng khi dứt câu. Anh đau khi bị chính người
bạn chỉ thẳng vào mặt mà rủa, nhưng không hề đau khi bị vợ, không, cô ta không
xứng đáng làm vợ anh, lừa ngoạn mục !
Khả Vy bị gió tạt thẳng vào mặt, tốc lực của xe kinh hoàng, từng sợi tóc bay
vòng vòng rối rắm. Trần Hùng cứ rồ ga như đang chơi trò điện tử, không màng
nguy hại đến tính mạng khi cứ lao vùn vụt về phía trước. Hốc mắt anh tối tăm và
tâm hồn mục rỗng. Cô bị lạnh, lạnh thấu xương khi nhìn Trần Hùng vô cảm, đàn
ông khi bị phản bội sẽ như thế đấy. Cô có cần chuẩn bị trước tinh thần không
nhỉ, mà cô cũng đâu có biết Dương Mẫn đã diễn lại vai của mình. Hiện thời, cô
còn có quyền giận Lạc Thiên, khi nghĩ rằng anh mới là kẻ quay lưng.
- Khả Vy đi đâu đây ? - Trần Hùng sực nhớ còn có người bên cạnh, anh định trở
cô về rồi tiếp tục màn đua xe đơn độc. Không muốn hệ lụy tới ai.
- Về... nhà ! - Những người bạn của Lạc Thiên vẫn luôn có trách nhiệm, cô
thoáng do dự khi một ngày mình không còn được về ngôi nhà ấy nữa, tiếp xúc với
những người bạn thân thiện này nữa.
- Cái đó không phải là nhà !
- Nhưng... tôi không còn nơi nào để đi cả !
Chương 12.14: Vén bức
màn sự thật
Lạc Thiên dừng xe trước cửa nhà Dương Mẫn, đợi cô vào rồi chầm chậm hóng
gió trên đường. Hai con người, một có học thức, một là trẻ mồ côi, một có sự
giáo dục của bậc sinh thành, một chung giống với đám trẻ cùng bần, quả là khác
nhau. Cùng thực hiện chung kế hoạch, bó buộc người thừa kế tập đoàn lớn bằng
cách đê-tiện, vì sao chỉ mình Dương Mẫn biết đau, còn cô ta thì không ? Hay cô
ta đã bị đồng tiền làm lu mờ, hơn thế nữa còn đổ-vạ cho kẻ sẵn sàng hiến dâng
cả đời cho cô ta - là anh.
Cô được lắm, tôi chẳng còn gì thanh minh cho hình ảnh cô trong thâm tâm tôi
nữa. Thì ra cô là một con cáo hoang dã chứ không phải chú Cáo trong giới hạn
tưởng tượng của Lạc Thiên này !
Không để bà quản gia mở cổng, Lạc Thiên lặng lẽ xuống xe, đẩy khóa sắt, cho xe
vào gara, lững thững bước. Anh vẫn trở về nơi đã đi khỏi.
- Vy không về cùng cậu chủ à ? Cô ấy đi cùng cậu Hùng để tìm cậu chủ.
- Bác chẳng không thích tôi kè kè đi cạnh Khả Vy ?
Bà quản gia định nói gì đó lại thôi, đã quá mười giờ, Khả Vy chưa bao giờ ở
ngoài muộn. Hay chăng giữa cậu chủ và cô ấy xảy ra xích mích nhỏ. Nhìn vào bàn
ăn, Khả Vy đã hâm lại các món trước khi đi, bà ở nhà cũng đảo qua. Bây giờ thì
thịt, cá nhũn ra do nhiều-lần-cố-gắng làm nóng, trở nên nguội ngắt, vô vị.
Chiếc ghế thiếu hơi ấm thật cô đơn.
*
Trần Hùng đưa Khả Vy tới phòng trà của Gia Gia. Anh gọi một vài đồ uống nhẹ.
- Chị... - anh quen miệng - Vy dùng chút men giải khát ! Phụ nữ cũng có quyền
thưởng thức rượu khi gặp sầu ! - Còn anh dốc cả chai bia xuống họng, mặc cho
bia làm ướt cổ và vai áo.
- Tôi... muốn về ! - Khả Vy thều thào.
- Chị... Vy đừng nghĩ đến thằng khốn ấy, hắn không xứng đáng ! - Anh nậy thêm
chai nữa. - Chẳng ai ngờ anh em chơi với nhau bao năm nay lại đem đùa cợt với
tình cảm của bạn bè !
- ... - Khả Vy rúc vào một xó. Có lẽ Trần Hùng nói đúng. Đi bên cạnh Lạc Thiên
có biết bao nàng kiều diễm, Dương Mẫn... nằm trong số đó ? Cô lắc đầu nguầy
nguậy, anh đã luôn về nhà mỗi ngày khi tan sở, thường mua cam, hoa, trứng,...
cho mình, anh thương bé dê con nhiều lắm, sao có thể lén lút tìm niềm vui khác.
Biết bào chữa bằng cách nào cho đôi mắt đã nhìn thấy cảnh chăn gối của chồng
với người phụ nữ khác. Chính anh còn chẳng dùng lí lẽ giải thích cho Trần Hùng
và cô hiểu, thì còn biết đặt niềm tin nơi đâu ? Khả Vy tức tưởi khóc, hay vì cô
xấu xa, che đậy anh bao nhiêu chuyện để ra nông nỗi này, anh chán ngấy cô rồi ?
- Trần Hùng, sao không vào sảnh lớn mà rúc ở đây ? Có chuyện gì à ? - Vũ Gia
Minh cầm thêm lốc bia mang vào, anh ngồi cạnh bên người đàn ông mệt mỏi dựa
tường.
- Anh Minh, chỗ anh còn khuyết chân quản lí không, cho thằng này theo ! - Trần
Hùng vỗ vai Gia Minh cười cợt, cậu kết thân với anh ta không lâu từ Tuấn Kiệt.
- Cậu đang làm việc cho Trường Tồn, ngon ăn là thế. Chạy sang chỗ tôi có lợi
lộc gì ? Làm ăn ở đây vất vả hơn cậu tưởng đấy ! Sao, coi bộ thất tình à ? Ai kia,
giống nhỏ Khả Vy !
Khả Vy từ từ ngẩng mặt lên, tay khoanh trên mép bàn. Cô nhìn Gia Minh bằng đôi
mắt sưng húp.
- Chuyện gì xảy ra với hai người bạn của tôi vậy ? - im lặng một lát, anh vẫn
không nhận được câu trả lời - Liên quan đến Lạc Thiên ?
- Đừng nhắc tới kẻ bội bạc ấy ! - Trần Hùng gạt phắt, đưa tay quơ đồ uống. -
Anh nhớ sắp xếp cho tôi công việc đấy, từ giờ tôi chẳng liên quan đến bọn nhà
họ Cao nữa. Chúng bóc lột sức lao động của tôi lại còn cướp trắng trợn Dương
Mẫn !
Gia Minh cười khẩy, anh chàng hẳn bị cú sốc tình cảm nên ăn nói hồ đồ. - Đối
với đàn ông, phụ nữ chỉ là số hai, còn sự nghiệp mới là trên hết - Anh vừa dứt
câu, Khả Vy đã ngồi lại gần và giật lấy chai bia đổ