Ring ring
Vợ Ơi Là Vợ!

Vợ Ơi Là Vợ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328131

Bình chọn: 10.00/10/813 lượt.

khác, cô đành nhắn tin vào máy của “Lạc Trung”, hẹn gặp
mặt tại một nhà nghỉ. Đương nhiên người nhận tin nhắn đó chính là Lạc Thiên.

- Anh/Cậu chủ đi đâu vậy ?

- Anh có chút việc bên ngoài cần giải quyết ngay, bác và em an tâm, anh sẽ về
sớm ! - Lạc Thiên khoác áo bước ra cửa - Anh đi nhé !

Cô gái mặc chiếc váy màu đen mỏng đợi chờ người đến trong phòng đặt riêng,
hoang mang, sợ hãi, lo âu là tình thái từ cô mắc phải hiện tại. Trước khi đi,
cô đã ngắm nhìn mình rất lâu trước gương, tội lỗi với chính bản thân và người
trong cuộc.

Khá bất ngờ khi Dương Mẫn đặt trước phòng, Lạc Thiên nghe nhân viên nói số
phòng, đĩnh đạc đi lên, trong đầu dự định nói mọi sự thật với cô gái. Anh không
muốn cô chịu thiệt thòi vì bị đem ra quay vòng.

- Anh đến rồi à, anh uống một ly rượu nhé !

Chưa để Lạc Thiên đáp lại, cánh tay run run của Dương Mẫn đã mang ly nước đặt
trước mặt, cô rón rén nhìn anh như mình là kẻ trộm bị phát giác.

- Cũng phải tháng trời rồi không gặp em ! - Lí do khiến anh không nhắc tới cô
lâu lâu vì muốn giúp Trần Hùng có cơ hội tấn công. Nếu cô rung động trước anh
thì cũng chỉ nhất thời, còn Trần Hùng mới là nửa cần tìm kìa.

- Cạn ly nhé ! - Dương Mẫn nhắc lại, cô cầm ly chạm vào ly của anh, uống hết.
Thực chất ly của cô là nước lọc.

Lạc Thiên không thể từ chối đưa ly lên miệng nhấm nháp giữ phép lịch sự, rồi
uống một hơi.

*

Đã quá giờ bữa tối mà Lạc Thiên vẫn chưa về. Khả Vy lo lắng gọi điện liên tục
nhưng dường như điện thoại đã tắt nguồn. Đúng lúc cô hy vọng bấm số lần nữa thì
Trần Hùng gọi tới :

- Chị dâu, anh Thiên về nhà chưa ?

- Chưa, anh có biết Lạc Thiên đã đi đâu không ? Tôi lo quá !

- Vẫn chưa về ư, à, chị có biết chuyện Dương Mẫn và anh Trung không ? -
Để chắc chắn trước khi kể, Trần Hùng hỏi rõ.

- Dưỡng Mẫn ? À, tôi nhớ rồi, tôi biết !

- Hì hì, hôm nay anh Thiên nhắn em tới nhà nghỉ Campus để đón Dương Mẫn về
nhà, chị biết em thương cô ấy chưa ? Anh Thiên nói Dương Mẫn sẽ buồn khi anh
Trung nói gì đó với cô ấy rồi nhân lúc đó em sẽ là điểm tựa để tấn công trái
tim cô ấy. Em ngại quá, anh ấy lại bảo đón ở nhà nghỉ mới lạ, em định đi từ sớm
nhưng cứ thấy hồi hộp thế nào. Em định hỏi anh ấy về chưa để em tới, nhưng sao
anh ấy chưa về cơ à ?- Trần Hùng thiết nghĩ Lạc Thiên chẳng giấu vợ nên
cùng cau chuyện nói luôn.

- Anh Thiên đi hơn ba tiếng rồi, thế anh chưa biết rõ việc hoán đổi của anh
Trung và anh Thiên sao ?

- Việc gì cơ ? Em đến đón chị rồi vừa đi vừa kể cho em nhé !

*

Lạc Thiên lờ mờ nhận thấy ánh đèn phòng, anh vừa thiếp đi một lúc thì phải. Ly
rượu vang nhẹ có chất gì đó khiến anh mệt mỏi, uể oải. Có lẽ nhờ ly café đặc từ
chiều tối kéo lại giúp anh tỉnh ngủ hơn. Tiếng thút thít đâu đó quanh đây, chợt
anh nhận ra, chiếc áo sơ mi đã không còn trên cơ thể.

Dương Mẫn bước ra, cô mặc duy nhất chiếc áo của Lạc Thiên, để cổ phanh, tóc làm
rối và trang điểm nhoen nhoét, đặt mình xuống giường, cô than vãn:

- Anh Trung, em có lỗi với anh nhiều lắm. Bác Trương ép em chuốc rượu và làm
anh mất kiểm soát, bắt anh phải chịu trách nhiệm vì đêm nay nhưng em không thể.
Em biết anh không thương em, như thế là quá đáng với anh. Em chỉ có thể cầu xin
bác và được chỉ cho cách này,... Em không muốn thế đâu nhưng không còn cách nào
khác...

Dương Mẫn để chiếc váy của mình xuống sàn, cô nhìn người đàn ông đang nhắm mắt
ngủ. Người nào có thể nghĩ ra cách hèn hạ như thế này để làm dâu nhà giàu được
chứ, cô không cần, cô chỉ thiết cuộc sống giản dị của mình thôi. Nhưng kế hoạch
thì không được sửa.

- Xin anh đừng hận em nhé, nếu sau đó anh muốn gạt bỏ em ra thì em chấp nhận,
vì lúc này em đang lừa dối anh đây. Anh Hùng ơi, em thương anh lắm, nhưng anh
mà biết em thế này thì sẽ ra sao ?

Lạc Thiên co cơ mặt đôi chút, giọt nước nóng hổi rơi trên làn da anh, cảm giác
có ngón tay đang tháo thắt lưng mình, sự việc này khiến anh nhớ tới đêm tân
hôn. Bất giác anh mở mắt giữ lấy ngón tay cô.

- Anh ! - Dương Mẫn không giấu khỏi nét hốt hoảng, bại lộ toàn bộ.

- Nói xem cô định làm gì tôi ? - Lạc Thiên trở dậy, anh xoáy vào mắt cô gái,
việc mà đáng lẽ ra anh phải hay từ trước đó.

- Anh Trung, em xin lỗi, em... em... em không biết làm gì khác cả. Bác nói là
chị Phi Hàm không hợp với anh, bác muốn em kết hôn, bác bắt em phải ở đây với
anh, huhuhuhu...

- Tức là chuốc cho tôi say, rồi giả vờ nằm cạnh tôi và bắt tôi chịu trách
nhiệm. - Lạc Thiên thuật lại với hình dung người con gái này chính là Khả Vy.

- Em sẽ xin bác ấy, em không làm dâu nhà họ Cao đâu, coi như chúng ta chưa có
chuyện gì, em... - Dương Mẫn khóc ròng, đầu cô lắc liên hồi, bàn tay bám chặt
vào anh thành khẩn.

Nhắc lại về đêm tân hôn ấy, khi mà người anh hoàn toàn không vương chút gì của
Khả Vy, không một chút gì, như lúc này, Dương Mẫn cũng mái tóc xơ xác, phấn son
tèm nhem mà...

- Sẽ