
hông buồn cằn nhằn, vừa mới Tết ra mà anh cứ lo húng, cô đơn giản ghẹo
má để anh đừng làm khuôn mặt buồn thiu tội nghiệp nữa, rồi kéo anh lại gần bàn
tiệc của Nhược Lam và Đông Kỳ.
- Phù rể và phù dâu cũng cạn chén nào ! - Bà Cao nở nụ cười hiền hòa, ngày hôm
nay bà cảm thấy rất vui, nếu có thêm một người nữa thì sẽ trọn vẹn hơn, ở nơi
chín suối chắc ông ấy đang mỉm cười, vì hạnh phúc của những đứa con.
Vũ Gia Minh với lúm đồng tiền bên má trái cạn ly, có chút phiền hà vì cô nàng
phù dâu rắc rối, hơi nhiều chuyện đã đành lại còn coi anh như hộ vệ kiêm gia
nhân, hết nhờ cầm găng tay, đồ trang điểm cho cô dâu, lại “sai” anh rót nước
cho uống, nhưng kể ra thì... cũng xinh.
- Đông Kỳ, chúc mừng anh về thành công của tác phẩm mới xuất bản nhé ! Anh đã
có kế hoạch về tác phẩm mới chưa ? - Khả Vy tinh ý nhận ra cặp nhẫn đôi trên
tay của Nhược Lam và Đông Kỳ, cô huých tay Lạc Thiên tủm tỉm cười.
- Nhược Lam, em nói cậu ấy viết về chuyện tình của anh và Khả Vy đây này ! Đảm
bảo sẽ rất cuốn hút, nhưng nhớ là đoạn cuối truyện phải đề rõ ngày tháng năm có
bé dê con nhé để Khả Vy còn phấn đấu ! - Lạc Thiên liếc mắt sang cô vợ đang cầm
dĩa chọc thức ăn. Lập tức miếng thịt bị cái dĩa xuyên thủng.
- Thôi đi ! - Khả Vy kiên quyết giữ đôi mắt nảy lửa lườm anh từ lời nói đến
thái độ.
- Không, tôi có nhiệm vụ thú vị hơn nhiều ! Câu chuyện của hai người không thể
hay bằng chuyện của họ được ! - Đông Kỳ tươi rói hướng về phía Lạc Trung. -
Nhưng nếu thích tôi sẽ cho hai người diễn vai phụ ! Như là ông anh trai khó
tính và chị dâu ngốc nghếch ! - Anh chắc nịch.
- Cậu định viết tự truyện chắc, này, cẩn thận làm phật ý tôi không gả em gái
cho cậu đâu ! - Lạc Thiên gạt đi.
Nhược Lam phản bác lời Lạc Thiên - Anh lầm rồi, nhìn ra đằng kia kìa !
- Tôi tặng hoa cho cô hồi nào ?
- Vậy sao phục vụ chuyển cho tôi đóa hồng này, lại còn có tên anh trong thiệp
nữa.
Bộ dạng nhăn nhó của Gia Minh kèm tư thế hống hách của cô phù dâu đối lập với
lúc hai người đứng bên thánh đường.
- Trên đời này thiếu gì người tên Vũ Gia Minh !
- Nhưng khách mời thì chỉ có duy nhất anh tên thế thôi ! Đừng có thấy tôi đẹp
mà làm quen nhé ! Hứ ! - Lạc Nhã ngoảnh mặt đi, cô nâng váy theo, cả thảy từ
sáng tới giờ cô đã nhận được kha khá lời mời làm quen, thật nhàm chán, tuy
nhiên cô đã kiên nhẫn đếm số bông hoa này, bằng đúng tuổi mình.
Cái trò này quen quen. Gia Minh lắc đầu ngẫm nghĩ nhưng vẫn không thông, anh
giải khát bằng whisky đá.
- Các người nhìn gì mà nhìn ? - rồi quay đằng sau, thấy những con mắt bạn bè
đang dòm ngó nhìn mình.
- Cũng đừng nhìn tôi ! - Triệu Đông Kỳ bấm bụng - Tôi làm theo đơn đặt hàng của
chú rể !
Lạc Trung nhún vai, chiếc nhẫn trên tay anh và Phi Hàm tỏa sáng.
- Quý nhất cậu tôi mới mở đường cho ! - Anh vỗ vai Gia Minh, để lại trong Gia
Minh những ý niệm khó hiểu.
- Anh Kỳ, nhưng mà Lạc Nhã nấu ăn dở lắm ! - Trần Hùng thêm vào.
- Cô ấy còn dữ hơn cả sư tử Hà Đông đấy ! - lời nhận xét của Tuấn Kiệt thay
cảnh báo.
- Này, đừng có nói xấu em gái tôi, tại vì nó không ưa các cậu thôi ! - Lạc
Thiên khoác tay lên vai vợ mình.
- Thế nên mới có nhiều điều thú vị chờ đợi Vũ Gia Minh chứ ! - Triệu Đông Kỳ
đắc trí, anh tin vào những kế hoạch không hoàn hảo của mình.
- Hầy, mấy người nãy giờ nói chuyện gì thế ? - Gia Minh kết thúc việc làm phù
rể, ngay khi anh bước tới câu chuyện bàn tán bớt sôi nổi.
- Nhân vật chính thường là người biết sau cùng !
Gia Minh rồi sẽ có câu trả lời cho những thắc mắc này khi anh tìm được cây chìa
khóa của trái tim.
- Tôi mời cậu ly rượu ! - Lạc Thiên nâng ly uống cạn trước. Khả Vy cũng lấy một
ly rượu vang chạm ly anh và uống.
- Đừng có mời rượu để hòng mong tôi thăng chức thủ quỹ cho đấy nhé !
Uống rồi Gia Minh bước về phía trước. Khả Vy và Lạc Thiên đứng lại nhìn bóng
anh đi xa, đây chính là ngày hình ảnh này lặp lại. Ở bê bơi hôm nào, nếu anh
không dừng lại có lẽ nhiều sự việc đã thay đổi. Ví như người ra đi không phải
là anh. Không phải vì anh không có được, mà chỉ bởi thời gian họ tiếp xúc với
nhau không nhiều thôi...
Khả Vy ngước lên nhìn Lạc Thiên, cô mỉm cười hạnh phúc.
Hiện tại là 9 giờ 14 phút và tôi vừa mới ngủ dậy.
Căn nhà số 888 trên đường Cừ Nguyên đã được xây lại với nhiều phòng ngủ hơn vì
chúng tôi thường hay tổ chức những buổi tiệc thân mật nho nhỏ.
- Dậy đi mấy đồng chí !
Tôi gọi từng người một, nhân dịp sinh nhật lần thứ hai lăm của vợ, đêm qua
chúng tôi cùng bạn bè tụ tập uống không ít và say bí tỉ.
- Các con dậy đi nào !
Đám trẻ con nằm cong co thật đáng yêu, đứa bị coi làm gối ôm, đứa nằm úp người,
nước miếng chảy tùm lum, có lẽ chúng có những giấc mơ rất đẹp.
Tôi vỗ má từng bé một, thằng cu lớn nhất nằm ngoài là Lạc Thịnh, cháu đã học
lớp một rồi đấy, đó là con trai của Lạc Tru