
ự giúp đỡ, dù là nhỏ nhoi ! Tích tiểu thành
đại mà anh ! Mới lại làm nhân viên dọn dẹp buồng phòng ban ngày thì có gì đáng
ngại. - cô không quản mệt nhọc vì Lạc Thiên, cô sẽ làm mọi thứ để gỡ bỏ từng
cục gạch nhỏ trên tòa tháp đè nén anh.
- Ôi tiền nhuận bút của tôi đem biếu tặng hết thôi ! - Triệu Đông Kỳ sầu não,
cứ thế này cả anh và Khả Vy chết mòn trong thứ tình cảm đã không thuộc về mình
nữa. Là họ tình nguyện.
Gia Minh về, không quên phủi bụi trên áo, cất đồ rồi vào bàn ăn :
- Ơ, không có rau muống luộc à ? - Anh ngồi xuống tỏ vẻ ngạc nhiên.
Khả Vy ngượng ngùng chốc lát, anh có ý phủ nhận cuộc nói chuyện hôm qua, và cô
chuyển hướng ngay :
- Thì phải nịnh Sếp chứ !
- Rồi, nhận công việc thì làm cẩn thận vào đấy, dạo này tôi không có thì giờ
chăm sóc tới câu lạc bộ. - anh bẻ tay trước khi dùng bữa.
- Ý anh là sao ? Cho tôi thay chân anh á ? Tôi không có kinh nghiệm tiếp quản
cả cái quán to sụ ấy đâu... nhưng nếu anh có thành ý thì tôi sẽ cố gắng bằng
mọi giá !
- Cô chỉ tưởng bở thế là giỏi, tôi tính để cô làm nhân viên lau chùi nhưng là
không nể nang Lạc Thiên, chuyển cô sang sang quầy thu ngân, làm chung với các
nhân viên thân tín của tôi. Cô đếm thiếu đồng nào tôi gọi đầu gấu đến siết hắn
!
- Gì chứ đếm tiền thì tôi rành lắm ! Anh tốt quá…
- Ui cha, tôi ghét mấy cảnh ủy mị lắm, cô nói thêm tôi suy nghĩ lại đấy. Tôi
chẳng tốt đâu, có mục đích cả, vì tôi muốn xúc tiến quan hệ với Trường Tồn. -
Gia Minh húng hắng nhai vội, dùng điều khiển bật ti vi tạo tiếng động.
Khả Vy không nói, nhưng khi màn đêm buông xuống, cô khóc, tiếng khóc của cô là
tất cả những gì biết ơn nhất giành cho Gia Minh. Cô chẳng biết mình chờ đợi gì
từ quá khứ, bên người đó, còn anh, cao thượng, hoàn hảo tuyệt đối, thế nên là
vì cô không xứng.
Chiều mưa.
Qua mấy ngày oi bức, giọt mưa bất chợt, vội vã rơi,… tầm tã.
Chiếc ô cô quạnh để hạt nước làm đau…
Lạc Thiên ngồi bên hiên nhà, tiếp đến là búp bê con trai, nó chờ cô dâu của nó,
cùng anh. Có một mảnh giấy kẹp sau lưng, là «
Anh xin lỗi !
».
Mưa vẫn vô tình, giá lạnh.
Chiều hôm sau, bão.
Tiếng gió rít, đẩy chiếc cổng mở rộng hơn.
Chớp đằng đông, búp bê kiên trì mong ngóng.
Lạc Thiên hỏi nó có mệt.
Im lặng là không.
Chiều tiếp, nắng trở lại.
Mây trắng nhởn nhơ.
Giao mùa.
Còn đó hai chiếc bóng.
Trơ trọi.
- Em đẹp lắm !
Em từng yêu cầu anh phải khen mình đẹp trước mặt khách khứa ở buổi tiệc đầu
tiên, khi đôi tay nhỏ đặt trên lòng bàn tay anh, khi chúng ta chẳng có bất kì
mối quan tâm nào đến nhau. Anh đã không nói. Cho đến tận bây giờ anh mới tường
tận vẻ đẹp đó, có là muộn màng ? Em sẽ chẳng quay lại đâu, anh biết mình đánh
mất nhưng sao còn mãi ngồi đây.
Lạc Thiên rầu rĩ ngày qua ngày tìm trong miền kí ức, động lực nào cho anh dũng
khí đặt đôi chân hướng về cô. Anh chẳng thể, anh không dám, anh hoang mang, anh
lẩn tránh, anh từ bỏ, anh đấu tranh, anh đối mặt, anh gặm nhấm, anh mơ… mơ
trong giấc mơ êm đềm như ngày cô đến.
Níu kéo. Chính xác là níu kéo, kẻ tham lam níu kéo lại tình yêu, cũng ích kỉ
chà đạp lên nó để rồi mới phát hiện ra tình yêu cao quý biết nhường nào. Đánh
mất, gục ngã, điên cuồng, mù quáng. Thế rồi sao, kẻ đó có xứng được nhặt nhạnh
tình yêu lên, lau sạch, chắp vá và cất trở về trái tim mình, có được hay không
?
Khả Vy chừa cho anh một cơ hội chứ ?
…
Vì yêu là thứ tha.
*
Khả Vy đứng núp mép tường, cô ti hí nhòm vào bên trong, Phi Hàm ôm Gia Minh một
cái siết chặt.
- Cảm ơn anh nhiều lắm, Gia Minh ! Tôi thật may mắn khi có một người anh là anh
đó ! Tôi chẳng biết phải trả ơn bằng cách nào cả !? Anh cho họ Cao mượn số tiền
của mình mà lại âm thầm lấy tên tôi và Khả Vy… Sao anh tốt như thế chứ ?
Nếu không qua Lạc Trung thì Phi Hàm sẽ không thể biết hết được lòng tốt của Vũ
Gia Minh. Và cũng từ đây, Khả Vy tự trách bản thân chưa từng làm cho anh một
bữa cơm tươm tất.
- Đã coi tôi là anh trai mà nói những lời này nghe được sao ?! Nín đi nào, khóc
xong rồi mắt sưng húp híp nhìn kém xinh đấy ! - Gia Minh đón nhận tình cảm thay
vật chất, anh đưa tay vỗ lên khuôn vai Phi Hàm.
- Em có biết vì sao có hai chàng hoàng tử đều dành tình cảm cho một cô gái,
người mà tốt với cô ấy nhất, cho mà không đòi hỏi nhận về lại không có được
trái tim của cô ấy không ?
Khả Vy giật mình bởi tiếng Đông Kỳ bên tai, cô suy nghĩ một lát và lắc đầu.
- Bởi vì chàng hoàng tử ấy đáng nhận được nhiều hơn thế, chắc chắn phải là một
nàng công chúa tốt hơn cô gái đó rất nhiều lần. Dự bị để có khởi đầu hoàn hảo,…
Khả Vy cắn môi,…cô bật cười, chợt hiểu. Nàng công chúa đó còn hơn cả hình mẫu
như Phi Hàm, lẽ tất yếu, không là cô, Gia Minh tuyệt đối hạnh phúc.
*
Cô nhi viện Hy Viên. Cây si già lá vẫn