
hút sự chú ý của bà
rồi. Nhìn thật đáng yêu, da trắng mịn như vậy, chắc hẳn tên tiểu tử kia
vỗ béo khá tốt nha!
Một câu làm hắn đen nửa mặt, ho nhẹ vài tiếng cảnh cáo:
- Nina, bà hơi quá đáng.
- Tên hỗn đản nhà ngươi, ta đã cực nhọc nuôi ngươi từ nhỏ, ngươi lẽ nào lại vong ơn bội nghĩa như vậy?!
- Bà có muốn làm váy cưới không? – Hắn đanh mặt.
Nina đông cứng người vài giây, cố gắng nặn ra nụ cười:
- Ừừ, được được! Đứa bé này, đi cùng ta! – Bà dắt tay Tiểu Vy bước vào trong phòng.
Lãnh Phong vừa nhìn cánh cửa đóng lại, ngay lập tức rút điện thoại ra rống lớn:
- Thằng chết dẫm nhà cậu! Không mau trở lại Đài Bắc?!
Phía đầu dây bên kia, Lãnh Tư nửa tỉnh nửa say ôm mỹ nữ cười:
- Hắc hắc, đi về để nhìn Vy Vy mỹ nhân à? Tốt tốt!
Tiểu mỹ nhân trong lòng hắn vừa động đậy đôi chút, Lãnh Tư đã im bặt lời định nói, xoa đầu tiểu mỹ nhân dụ dỗ:
- Bé con, ngoan ngủ đi..
Tiểu mỹ nhân như nghe thấy lời hắn, khẽ chun mũi vài cái, sau đó vùi vào lòng hắn ngủ tiếp.
- Hắc hắc, anh, về đó mẹ sẽ không bắt em phải dẫn vợ tương lai xem mắt chứ?
- Khốn khiếp, nếu 6 giờ sáng mai cậu còn chưa có mặt tại nhà, nhìn lại
cái cổ mình đi! – Lãnh Phong nói xong, không do dự cúp máy.
Lãnh Tư lúc này cảm nhận khí lạnh luồn vào người, bất giác giơ tay sờ cổ mình.
Không xong, nếu hắn thật sự không về, tên Lạc Lãnh Phong kia thật sự bẻ cổ
hắn ném lên máy bay, cấm cửa hắn về Đài Loan vĩnh viễn mất.
- Ưm.. – Tiểu mỹ nhân trong lòng hắn lần thứ hai tỉnh giấc.
- Bé con, ngày mai có muốn gặp bố mẹ anh không? – Lãnh Tư ôm eo tiểu mỹ nhân tiến sâu vào lòng, dịu dàng hỏi.
Tiểu mỹ nhân xoa xoa cái mũi đỏửng, khuôn mặt ngái ngủ hệt như mèo ú lười.
- Sao cũng được..
Sau đó, ngủ tiếp. =”=
- Bé con, ngoan, ngủ đi! – Lãnh Tư hài lòng hôn tiểu mỹ nhân biết nghe lời, sau đó ôm cùng nhau ngủ.
Hắc hắc, có bé con ở đây, ai dám từ chối không nhận nàng làm con dâu họ Lạc?!
Bé con, bé con, bé con,… Thật yêu bé con đi!!! (KellyKil: Dạảnh đang trong mùa động cỡn =)))
- Phong.. – Tiểu Vy mở cửa, hé cái đầu nhỏ ra gọi hắn.
- Bảo bối, sao rồi? – Hắn cười.
- Ách! Ngàn vạn lần không được cười em! – Nàng chu môi.
- Được!
Cắn cắn môi, Tiểu Vy mang vẻ mặt ngại ngùng đi ra khỏi cánh cửa, đứng trước mặt hắn xoay một vòng.
Nguyên lai Nina Fema không phải là nhà thiết kế nha!
Rõ là bà ấy lười làm việc, váy cưới của nàng hết thảy đều không có thứ gì
hết. Đính hạt không có, một dải lụa dọc váy không có, đơn giản là một áo cưới bình thường.
Bất mãn, hắn nói là váy sẽ rất phức tạp, rất đẹp luôn, nguyên lai là nói dối!
- Bảo bối, thực đẹp!
Tiểu Vy mặc bộ váy màu trắng tinh khôi,
bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lông đồng màu, nàng ngồi trên ghế,
chăm chú nhìn mình trong gương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn được phủ một
lớp phấn mỏng, mày liễu tinh tế, đôi đồng tử màu đen trong như hồ nước,
hai má phiếm hồng tự nhiên, chóp mũi xinh xắn, môi anh đào tô nhẹ một
lớp son bóng.
Ách, người trong gương vạn phần xinh đẹp, căn bản không phải nàng!
- Đứa bé này, còn chần chừ cái gì nữa? – Nina Fema hiếu kỳ mở cửa, trên tay cầm một chiếc hộp màu hồng.
- Dì.. thứ đó là gì vậy? – Tiểu Vy nhìn bà.
Nina Fema lần đầu tiên trong đời thấy có người gọi mình là dì, quả nhiên
được một trận cao hứng. Bà hí hửng mở hộp ra, lấy ra một đôi dày cao gót màu trắng.
- Tiểu Vy, xem này, đôi giày này là ta đặt cho con đấy!
Nàng nhìn đôi giày hở mũi kia, sau lại nhìn phần gót, có chút lúng túng.
Cao như vậy, nàng sao có thể đi nổi?
- Nào nào! Đem vào đi! Sắp muộn rồi! – Nina hối thúc, không kiêng nể kéo vạt váy cưới của nàng ra, đem giày vào cho nàng.
“Cộc! Cộc! “
Bạch Đỗ mở cửa, đối với con gái yêu của mình cười:
- Tiểu Vy, đến giờ rồi!
- Vâng. – Nàng gật đầu, cố định lại đôi giày cho vừa vặn bàn chân mình, sau đó đứng lên.
- Con rất đẹp, giống hệt mẹ con ngày đó. – Bạch Đỗ xoa nhẹ đầu nàng.
Ông không khỏi nhớ về ngày cưới của mình. Bạch mẹ lúc đó rất xinh đẹp, kiều diễm không khác gì con gái mình bây giờ.
- Con biết! – Tiểu Vy cười, đưa tay khoác lấy tay cha mình bước ra khỏi cửa.
Thảm cỏ xanh mượt được trải lên trên một tấm thảm đỏ, dọc hai lối đi là giàn hoa hồng trắng tuyệt đẹp cùng dải băng đô màu hồng tinh tế, tiếng dương cầm du dương êm dịu vang lên. Xung quanh có rất nhiều nhân vật nổi
tiếng cùng người nhà hai bên.
Mọi người vừa nhìn thấy nàng cùng Bạch cha bước ra, tất cả đồng loạt đứng lên, mọi ánh mắt hướng về phía cô dâu xinh đẹp.
Bạch Đỗ trao tay con gái mình cho Lạc Lãnh Phong, không quên trừng mắt:
- Dám khi dễ con gái cưng của ta, ta không nể mặt ngươi là người đứng đầu trong giới đâu!
- Ba yên tâm! – Hắn cười p