
thận!
Ngồi trong xe thể thao của Lãnh Phong. Nàng lúc vào xe chưa kịp vuốt lại chiếc váy xuống, váy ôm sát đôi lúc di chuyển nàng có phần hơi khó
chịu, mà nàng lại đang ngồi xe thể thao lên rất khó chỉnh lại. Cuối cùng không nhịn được quay ra oán giận với hắn:
- Tại sao anh lại đưa cái bộ này cho em?
- Không lẽ em muốn mặc đồ ngủ đi làm sao? - Hắn thản nhiên hỏi lại.
- Ý em... không phải vậy! - Nàng đỏ mặt. Tưởng tượng mình mặc đồ ngủ ôm chiếc máy tính làm việc trong sẽ ngu ngốc đến mức nào.
- Vậy thì cứ thế đi! Em là vị hôn thê của anh, mặc vậy họ không nói gì
đâu. Coi như em cộng điểm trong mắt chồng chưa cưới. - Hắn vuốt cằm cười cười.
- Chồng chưa cưới gì chứ? Mới đính hôn thôi! Biết được chuyện gì xảy ra đâu. - Nàng buột miệng nói.
- Kéttttt!!!! - Tiếng phanh xe gấp, nàng giật mình, thiếu chút nữa là thân thể đứt đôi bởi dây an toàn.
Hắn nhướn người đi đến bên nàng, khuôn mặt lạnh lùng, thanh âm sắc bén vang lên:
- Anh nói cho em biết. Cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, cuối cùng thì
em vẫn là của anh! Nếu em không nguyện thì anh sẽ cướp em đi. Hiểu chứ?
Nàng nuốt một ngụm khí lạnh. Gật đầu như chim gõ nói:
- Em biết rồi!
- Tốt! - Hắn đỗ xe tại khu riêng rồi kéo nàng đi xuống.
Vừa vào cửa tầng trệt, mọi con mắt đều đổ dồn vào nàng. Có nam nhân, có nữ
nhân đến hỏi thăm nàng. Chủ yếu là lý do tại sao mấy lúc trước nàng
không đi làm, rồi là nguyện ý muốn xách đồ hộ nàng. Nàng ậm ừ cho qua,
cùng hắn bước vào thang máy riêng.
- Họ biết em là vị hôn thê của
anh? - Quái lạ! Mới đây nàng vào, họ còn chẳng biết nàng là ai mặc dù
báo đã lên trang nhất về việc nàng cùng hắn đính hôn.
- Là anh nói. Anh không muốn người anh yêu có danh phận đàng hoàng!
- Ừm.. - Nàng cười. Vậy cũng tốt! Nàng thích vậy.
Ngồi trong phòng họp, mấy nữ thư ký của đối tác luôn ngóng nhìn ở cửa, chờ
mong một người đi vào. Còn mấy nam nhân thì cũng vậy, nhưng người chờ
mong lại là người khác với đám thư ký.
- Cạch! - Cửa mở, một người bước vào.
Mấy nữ thư ký ngơ ngác nhìn hắn. Hắn mặc một bộ vest đen lịch lãm, ngũ quan tinh tế, đôi mắt hẹp dài, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên. Tất thảy thực
hoàn mỹ, quá hoàn mỹ khiến đôi phương lu mờ, không định hình được. Mấy
nữ thư ký chỉ biết ngẩn ngơ, trạng thái đều hoàn toàn rơi vào trong
mộng. Sẽ nhất định có một ngày một trong số họ cướp được hắn.
\" Mới chỉ đính hôn thôi, người con gái kia rồi cũng sẽ bị ta cướp anh khỏi tay!\" Mấy nữ nhân nghĩ.
Lúc này, nam nhân trái lại chán nản. Chỉ có hắn đi vào, nàng đâu rồi?
- Á!!! - Nàng đập nhẹ vào tường, tài liệu trên tay rơi xuống.
Oán hận nhìn nam nhân kia. Ôi! Nàng vốn dĩ có cuộc họp quan trọng. Sao anh ta va phải mình mà không nói lời xin lỗi?
- Này! Anh kia! Anh đi đứng sao vậy?
Bước chân nam nhân đó khựng lại, quay cả người lại nhìn nàng, ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu Vy?
- Từ Trí? Sao anh ở đây?
- Anh là đối tác làm ăn ở đây. Em có sao không?
- Em không sao. Giờ em có cuộc họp gấp. Phiền anh nhé! - Nàng cuống quýt gật đầu chào hắn. Chạy vào thang máy bấm lêntầng.
Từ Trí đứng đó, tay cầm tấm danh thiếp có tên nàng. Trên dãy hành lang vắng vẻ, chỉ có hắn đứng đó khẽ nói:
- Xin lỗi Tiểu Vy! Anh lại không thể cầm lòng mình mất rồi! Miệng nói sẽ
không quan tâm em nữa nhưng tâm anh lại không hề có câu nói đó..
- Cạch! - Sau khi chỉnh trang lại toàn bộ, nàng hít một hơi, đẩy cửa bước vào.
- Xin lỗi tôi đến muộn!
Đám nam nhân cười tươi rói nhìn nàng. Nàng hôm nay thật đẹp, mái tóc búi
lên đơn giản, có vài sợi tóc xòa xuống, rơi trên chiếc cổ trắng nõn gợi
cảm. Chân không mang vớ, chỉ đi một đôi giày đen cao gót, tôn lên đôi
chân dài thẳng tắp, khuôn mặt không phấn son tạp hóa, phô lên vẻ đẹp tự
nhiên. Trước gian nhân ngời ngời như thế này, đám nam nhân chỉ dám nhìn. Bảo bối quý giá vô chủ của đám đàn ông bây giờ sắp trở thành người của
nam nhân anh tuấn ngồi ở ghế tổng giám đốc kia.
Hắn từ đầu đến cuối
đều nhìn nàng ở đối diện. Bản kế hoạch hắn đều đã xem qua, rất ưng ý
hắn. Nàng mới làm cho hắn thời gian ngắn như vậy nhưng xuất sắc hơn thư
ký cũ trước rất nhiều. Cơ hồ hắn phát hiện ra một điều: Tiểu Vy ở bên
hắn đều ôn nhu như hồ nước, lại rất đáng yêu, còn khi nàng đứng ở trên
thương trường kinh doanh lại thành một người rất tài giỏi, thông minh,
nhưng thỉnh thoảng lại không giấu nổi bản tính trẻ con, hễ ai chạm vào
tâm nàng là lại chu môi khó chịu ngay. Đến đây hắn khẽ cười, thu hút bao ánh nhìn của mọi người trong phòng. Ngay tức hắn lấy lại vẻ nghiêm nghị thường ngày ở công ty nói:
- Tiếp tục đi!
Buổi họp kết thúc, nàng thu dọn đồ đạc ở trên bàn, nhìn hắn ngồi đối diện vẫn cứ nhìn nàng chằm chằm. Có chút ngượng ngùng nói:
- Anh đã nhìn em hơn hai tiếng đồng hồ rồi đấy!
- A! Vậy là Vy Vy có để ý anh! - Hắn cười.
Nàn