
g đỏ mặt nói:
- Em không có! Anh là ngồi đối diện với em. Bất quá lúc em quay xuống sẽ vẫn nhìn thấy anh!
- Vậy ư? - Hắn vẫn cười. Chống cằm nhìn con tiểu thỏ kia vẫn tiếp tục nói dối.
- Anh tính nhìn em cả đêm ở đây sao? - Nàng bỏ giấy tờ vào hộp hủy tư liệu và nói.
- Vậy em muốn anh nhìn em cả đêm ở đâu? - Hắn cười đầy tà ác.
Nàng dĩ nhiên hiểu được. Hắn nói vậy chẳng phải là.... Nàng đỏ mặt, phủ nhận:
- Không có! Em là không hề có ý đấy!
Hắn mỉm cười, từ lúc nàng ở bên hắn cười rất nhiều. Ban đầu không nghĩ đến chuyện cô ngốc này có thể làm mình vui vẻ.
- Đi thôi!
- Đi đâu? - Nàng đi đằng sau hắn, thắc mắc hỏi.
- Đi ăn! Em cho anh một vụ làm ăn lớn như vậy. Phải ăn mừng chứ? - Hắn cười.
- Nhưng em còn đang mặc đồ công sở. Khó chịu lắm! - Nàng bĩu môi giận hờn.
- Được! Vẫn sớm! Ta cùng đi mua chút đồ! - Hắn hôn nhẹ lên môi nàng nói.
Trong khi đó, ở nhà Lãnh Phong...
Lục Quân đạp cửa, đi vào nói lớn:
- Chúng ta sắp được đi ăn nhà hàng rồi!
Đường Hi nghe thế, vội nhảy mừng lên:
- Em lâu rồi chưa đi ăn nhà hàng. Dịp gì vậy anh?
- Tiểu Vy với Lãnh Phong câu được vụ làm ăn lớn. - Khải Bình cười.
- Gì? Anh ta chẳng phải là vua của giới doanh nghiệp sao? Còn giỏi hơn ba tôi đó! Sao mà còn làm ăn nữa?
- E hèm! Mục đích thực của Lãnh Phong là ngắm Tiểu Vy mặc đồ công sở đứng dẫn dắt đám đối tác. Còn mục đích của chúng ta là được đi ăn nhà hàng
miễn phí! - Đường Hi cười.
- Sao hai người này tham ăn quá vậy? - Tiểu An cười, dựa vào thành tủ.
- Đúng rồi đấy! - Khải Bình cũng cười theo, nhìn hai người đang ôm nhau nhảy tưng tưng phía trước.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Lãnh Phong, có nhất thiết phải mua nhiều vậy không? - Nàng cười thông
cảm nhìn vệ sĩ tay xách nách mang một đống túi to nhỏ đi sau nàng và
hắn.
- Vừa gọi anh là gì? - Nghe đây, hắn lạnh lùng cao giọng.
- Phong! - Nàng rợn tóc gáy, ngoan ngoãn trả lời hắn, lần sau tốt nhất không nên gọi hắn là Lãnh Phong.
Sau khi nói vệ sĩ đem đồ về, nàng quyết định chọn mặc một chiếc váy xòe màu trắng, tóc buông tự nhiên. Đám nhân viên đứng ngoài cùng bao người
trong cửa hàng đều ngước nhìn nàng và hắn. Một người xinh đẹp thuần
khiết với bộ váy trắng, một người anh tú, lạnh lùng với bộ vest màu đen. Hai người quả rất đẹp đôi, không thể chê đi đâu được.
- Ây da! Cô bé này thật dễ thương quá đi! - Một vị phu nhân ăn mặc cao sang đi ngang
qua, không nhịn được véo lên cái má trắng nõn của nàng cười nói.
Nàng mỉm cười chào hỏi, rồi cùng Lãnh Phong sang quầy hàng bên cạnh.
- Hi hi! Lạc thiếu! Chúng em biết anh sẽ tới mà! - Một vài cô gái chạy đến quây bên hắn, đẩy nàng ra.
Hắn không hề thoải mái khi nàng bị đẩy, không chút lưu tình tự tay thoát ra khỏi đám mê trai kia, lạnh lùng nói:
- Tránh ra!
Hắn đi đến ôm nàng từ đằng sau nói với nàng:
- Vy Vy, em có thể tùy thích!
Một ý kiến nảy ra trong đầu. Nàng cười xấu xa, bắt đầu bước chân hướng phía đông tây loạn xạ, tay chỉ trỏ liên tục hết trái rồi phải. Chưa đầy một
tiếng nàng đã dừng lại, nhìn đám nhân viên nữ khuân vác một đống đồ,
khuôn mặt tỏ vẻ nặng nhọc khổ sở, trong lòng cười đầy thỏa mãn.( Vy Tỷ
chẳng khác gì Phong ca cả! Cười trên nỗi đau của người khác =\"=)
Chưa hết, nàng còn bới loạn lung tung lên, nói rằng không đúng đồ mặc dù cô
đã chỉ đúng vào thứ đồ đó. Cứ thấy thứ gì không vừa ý là cô nói không
đúng. Đợi đám nhân viên nữ kia thở hổn hển, trán đầy mồ hôi rồi. Nàng
đứng lên nói:
- Được rồi! Các cô có thể trả lại về chỗ cũ! Tôi không cần nữa rồi!
- !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ngồi trên bàn làm việc, tâm tình nàng hôm nay rất sảng khoái, tối qua
nàng ngủ rất ngon. Nhớ lại vết bầm tím trên tay Lãnh Phong sáng nay, khẽ bật cười. Bàn làm việc của nàng được đặt trong văn phòng của hắn từ khi nàng chuyển đến làm. Công việc của nàng cũng khá nhàn rỗi, chỉ cần đi
copy tư liệu cần thiết hoặc duyệt qua vài bản báo cáo, ký tên, pha cà
phê cho hắn. Hắn thì nhàn rỗi hơn, vì vậy thường công ty không có hắn
đến làm vẫn không sao. Nhưng một khi công ty có vài chuyện trục trặc,
đích thân hắn xử lý thì mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy, thậm chí còn tiến bộ hơn. Nàng xét lại, hắn là tổng giám đốc tập đoàn lớn vậy mà rất nhàn rỗi, thỉnh thoảng trục trặc mới tham gia. Hắn lúc trước phải đổ nhiều
công sức cho tập đoàn này thì mới nắm vững được chức danh vua của giới
danh nhân mà! Rất tài giỏi tất nhiên thuê mướn nhân viên cũng tài giỏi
rồi!
Nàng cười, đưa tay lên nhấp một ngụm trà. Nhất thời không để ý
người ngồi ở bàn tổng giám đốc kia vẫn đăm đăm nhìn nàng, sắc mặt có
phần đen lại. Khẽ nhíu mày, cánh tay của Lãnh Phong có phần đau nhức.
Chẳng là đêm qua Tiểu Vy của hắn làm sao tâm tình lại tốt. Từ con