
y đầu, bước đi.
Nếu hắn thua, nên thua đẹp chút!
Trong căn phòng rộng lớn, một thân ảnh ngồi thụp xuống, co người lại một góc khẽ nói:
- Ý em, không phải như vậy…
* * *
Tiểu Vy ngồi trong lòng Lãnh Phong nói:
- Phong, anh không nên đánh Daniel mạnh như vậy!
- Anh đâu chỉ có đánh anh ta, còn nhớ là có cả Khải Bình nữa!
Nàng vừa nhìn thấy Khải Bình đi xuống, khuôn mặt hiện lên một vẻ thất vọng
rõ ràng, hơn nữa anh ấy cũng đều bị thương ngang nhau với Daniel.
- Nhưng…
- Không cần nhiều lời! Không phải em nói anh can họ hay sao? Anh chính là can họ đấy thôi, không lẽ để họ đánh nhau đến chết?
Lãnh Phong nói lại lời nàng, đưa tay bỏ miếng khoai chiên vào miệng mình.
Tiểu Vy trừng hắn một cái, quay lại tiếp tục theo dõi tạp chí.
- Phong, em được đổi màu tóc sang màu này không?
Nàng giơ tờ báo chí lên, ở đó có chụp ảnh một cô người mẫu xinh đẹp với mái tóc màu nâu đỏ.
- Không! - Hắn không thèm liếc mắt qua tờ báo chí, đưa miếng khoai chiên bỏ vào miệng nàng.
- Nhưng anh còn chưa nhìn! - Nàng tránh đi miếng khoai tây chiên từ tay hắn, cố đưa quyển tạp chí đến gần mặt hắn.
Hắn thở dài, có chút không vui nhìn nữ nhân bộ dạng xấu xí ở trong quyển tạp chí, rất nhanh liền trả lời như cũ:
- Không! Cô ta xấu kinh tởm, em muốn giống cô ta? - Lãnh Phong nhíu mày nhìn nàng.
- Cô ấy xinh mà! - Tiểu Vy hạ tờ báo xuống nhìn lại.
- Sao cũng được, nhưng anh nói là không! Giờ ăn đi! - Hắn đưa miếng khoai chiên đến miệng nhỏ của nàng.
Như cũ, Tiểu Vy tránh đi, không ăn.
- Nếu anh không đồng ý, em sẽ không ăn!
- Vy! Anh chiều em quá, em hư mất rồi! - Chân mày hắn nhíu chặt lại, cao giọng nói.
- Cái gì a! Nói có hay không, em vẫn sẽ đi đổi màu tóc! - Nàng vùng ra khỏi lòng Lãnh Phong, hùng hổ tuyên bố.
Đổi màu tóc? Mái tóc tuyệt đẹp như vậy, giờ nàng muốn đi đổi sang cái màu ghê người kia ư? Hắn tuyệt không cho phép!
- Anh không cho em đổi! – Lãnh Phong như cũ vẫn ngồi ở ghế sô pha, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.
Tiểu Vy gần đây lớn gan hơn, trời càng nóng, tâm trạng nàng cũng nóng theo, rất dễ tức giận.
- Xin hỏi, anh là gì của em? Không có quyền!
Cả sảnh rơi vào im lặng. Từng ánh mắt chăm chú nhìn biểu hiện của Lãnh Phong.
Cái gì là gì? Không có quyền? Hắn từ lâu luôn sủng yêu nàng, bây giờ nàng còn muốn phản nghịch?
- Anh là chồng em! Sao anh không có quyền? – Hắn tức giận đập bàn đứng dậy.
- Cái gì mà chồng chứ? Anh tưởng anh là ai hả? Tôi căn bản còn chưa có
kết hôn gì với anh hết! – Tiểu Vy không chịu thua, trừng mắt nhìn hắn
nói.
- Cô nói lại thử xem! - Lãnh Phong bây giờ thực sự tức giận.
Khuôn mặt tuấn lãng đanh lại, ánh mắt lạnh lùng hằn lên tia máu, bàn tay siết chặt lại, cả người tỏa ra một cỗ hàn khí.
Nữ nhân đáng giận này, muốn chọc tức hắn sao?
- Hai người này, thường ngày yêu thương nhau như vậy, sao chỉ vì việc này mà làm ầm lên chứ? - Đường Hi cười.
- Tránh ra một bên đi! Cũng chỉ vì cô ta quá ư là trẻ con! – Lãnh Phong tức giận chỉ vào Tiểu Vy.
Nàng từ trước đến nay luôn ghét bị nói là trẻ con, hơn nữa hắn lại chỉ thẳng vào nàng mà nói. Lần này tức giận lên thẳng đại não, Tiểu Vy hét lớn
không kém gì hắn:
- Cái gì? Anh nói tôi trẻ con! Anh dám?
Hắn hừ lạnh. Xem ra hôm nay không dạy cho nha đầu đáng giận này một bài học thì hắn không phải là Lạc Lãnh Phong nữa rồi.
- Được! Tôi chẳng cần vòng vo với anh, tôi tự tách mình ra, anh căn bản không thể ngăn tôi!
Tiểu Vy lấy túi xách, đùng đùng đi ra bên ngoài.
- Lãnh Phong, cậu không can sao?
- Kệ cô ấy! Sớm muộn cô ta cũng sẽ quay về! - Hắn nới lỏng cà vạt, ngồi phịch xuống ghế, hai tay xoa xoa mi tâm.
- Anh ta nghĩ mình là ai? Đừng nghĩ tôi ra ngoài là sẽ không thể sống
thiếu anh! - Nàng tùy tiện đá một viên sỏi trên đường, miệng lầm bầm
nguyền rủa người nào đó.
- Taxi! - Vội vẫy một chiếc xe, nàng ngồi lên, đọc địa chỉ khu nhà hắn.
Hiện tại nàng không hề muốn gặp hắn, nhưng bất quá, rời đi vẫn phải mang theo đồ đạc.
Nhiều lần trước đều là nàng lén rời đi, lần này là quang minh chính đại trước mặt Lãnh Phong, cảm giác hả hê chưa đến đã thấy bực bội trong lòng.
- A Thần!
- Tiểu thư, có chuyện gì sao? - A Thần ngồi ở trước máy tính, đưa tay ấn nhẹ ở bộ đàm nói.
- A Thần, lát ngươi đến đón tôi được không?
- Như vậy…
- Không sao! Lần nay tôi quang minh chính đại rời đi, hắn cũng chẳng để tâm đâu! - Nàng nghịch đuôi tóc nói.
- Vậy được! Tôi sẽ đến đón tiểu thư!
Cúp máy. Tiểu Vy thở dài, dựa vào một bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
- Tiểu thư, cô đã về! - Quản gia Bình từ xa nhìn nàng xuống từ xe taxi khẽ nhíu mày. Tiểu thư của bọn họ sao có thể đi taxi?
- Ừm! Quản gia à, bà có bánh chan