Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất

Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325512

Bình chọn: 8.5.00/10/551 lượt.

>Ngồi trong xe của Chương Ngự, tôi mới dám hít thở thoải mái.

Trong mắt hình như có hạt bụi, nước mắt cứ nhòe nhoẹt không thôi.

“Em cứ khóc mãi thế, có phải lo lắng cho tôi ngày mai xuất ngoại bị người nước ngoài bán mất không?”

“Tôi lo anh xuất ngoại mang bán người nước ngoài mất thôi! Anh đính lông lên người thì còn khôn hơn khỉ, ai lại có thể bán anh được!”

Chương Ngự cười vang, “Em đang khen tôi hay mỉa tôi đấy?”

“Tất nhiên khen anh rồi!”

“Ồ, lại có kiểu khen người như em nữa! Biết rõ thế rồi, chẳng qua, tôi lại vẫn thích nghe”.

“Anh thích nghe, tôi lại không thích nói đấy!”

Chương Ngự nói: “Ngày mai tôi đi rồi, ước tính ít nhất cũng phải ba tháng mới có thể trở về”.

“Vừa nãy tôi đã nghe hết rồi!” Tôi cũng không điếc, vừa nãy cả nhóm người nói oang oang vậy, rồi lại chúc rượu, lại từ biệt, muốn không biết cũng khó.

“Thế sao em không có chút biểu hiện gì?” Chương Ngự cười rất gian xảo.

“Lại cần phải biểu hiện? Có cần lát nữa đi qua cửa hàng tạp hóa dưới lầu nhà tôi mua chút bánh ngọt, sữa chua gì đó mang đi không?” Bình thường đi đâu xa, tôi đều thích mang theo những đồ này.

Chương Ngự cười rất khổ sở, “Tôi thấy thôi miễn được rồi”.

“Vậy tốt quá, tôi đỡ tốn tiền”.

“Hay là… chúng ta hôn tạm biệt nhé?”

“Cái gì? Đợi đã…” Có phải tôi đã nghe nhầm không.

“Hôn tạm biệt!” Anh ta dừng xe lại, nâng đầu tôi lên và nhìn một cách nghiêm túc.

Có lẽ tôi đã sợ đần mặt ra, nếu không thì cũng mất hồn rồi, ngay cả mắt cũng không động đậy, nhìn anh ta chằm chằm.

Đầu anh ta dần hướng gần về phía tôi, một luồng hơi nóng phả lại, “Này này!” Tôi hét lên.

Anh dừng lại, bỏ tôi ra, đột nhiên cười lớn, “Đùa em cho vui thôi!”

Cá Mực chết tiệt, đùa cái gì không đùa, lại đùa cái kiểu xấu xa ấy.

Lúc về đến cửa nhà tôi, Chương Ngự hỏi: “Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”

“Tốt nhiều rồi!” May mà có anh ta.

“Vậy thì lau khô nước mắt đi, xuống xe”. Anh ta dừng xe lại, giúp tôi mở cửa xe rất lịch lãm.

“Chương Ngự, cảm ơn anh!” Tôi nói rất thành thật.

“Lời nói suông thì miễn đi, làm cái gì thực tế hơn đi”. Ánh mắt của Chương Ngự đảo rất nhanh, có vẻ lại nghĩ ra trò quỷ gì đó.

“Tôi không có tiền!” Tôi vội thanh minh.

“Tôi cũng chẳng thiếu tiền, lấy tiền của em làm gì?”

“Vậy anh cần gì?” Tôi đề cao cảnh giác, người này toàn xuất những chiêu không theo quy tắc gì cả, phải đề phòng chút.

5. Màu xanh ngọc là phong cách của Tiêu Viễn

Anh giơ chùm chìa khóa trước mặt tôi lắc lắc, “Đây là chìa khóa nhà tôi, em cầm lấy”.

Tôi ngước lên nhìn xuống thăm dò anh, “Anh chưa bị ấm đầu chứ? Rỗi việc nên tùy tiện mang chìa khóa ra đưa cho người ta à!”

“Tất nhiên không ấm đầu! Đưa chìa khóa cho em là để em giúp tôi một số việc”.

“Việc gì?” Biết ngay anh ta là người không chịu bị thiệt mà.

“Giúp tôi cho ăn, định kỳ thay nước cho chúng!”

“Nhà anh nuôi cá à? Không phải là cá mực chứ?” Tôi đã từng đến nhà anh ta, chẳng thấy con cá nào cả.

“Tất nhiên có cá rồi, đều là cá nổi tiếng của vùng nhiệt đới đấy”. Anh ta vênh mặt tự hào.

“Sao tôi lại không nhìn thấy?”

“Ngoài cái sofa nhà tôi ra, em còn nhìn thấy cái gì nữa đâu?”

“Cũng phải!” Hôm đó uống nhiều quá, đến nhà anh ta là lăn ra sofa nằm khóc, khóc chán thì ngủ. Sáng ngày thứ hai dậy lại cuống cuồng đi làm, đúng là không để ý nhà anh ta rốt cuộc có những gì.

“Nhưng mà, tôi với anh không hề thân quen mà! Sao anh lại có thể yên tâm giao chìa khóa nhà cho tôi?”

“Chính vì không thân quen nên mới yên tâm để em đến. Để người quen đến, giới báo chí lại dòm ngó phỏng đoán”. Chương Ngự nói rất có lý lẽ.

“Để Chương Sính đến, chắc chắn người ta sẽ không nói gì được”. Tôi đề nghị.

“Nó đến để làm loạn nhà tôi lên à, tôi trở về lại phải thu dọn mất mấy ngày!”

“Nhưng mà…”

“Sao em “nhưng mà” nhiều thế?”

“Nhưng mà, tôi chưa từng nuôi cá đâu! Cho cá ăn giúp anh, lỡ chết rồi phải làm sao?”

“Có vấn đề gì thì gọi điện cho tôi!”

“Cước gọi đường dài quốc tế đấy!”

“Sẽ hoàn trả cho em phí điện thoại, phụ cấp phát sinh, tiền mua thức ăn cho cá cũng sẽ trả! Em mà còn “nhưng mà” nữa là tôi bực mình đấy, bảo em giúp một việc mà khó khăn thế à?” Chương Ngự tỏ ra nghiêm trọng, lại có vẻ dọa nạt.

Tôi còn có thể nói gì được nữa chứ, chỉ có thể nhận chìa khóa của anh ta, “Nếu mà cho cá ăn bị chết rồi thì anh đừng có nổi giận đấy!”

“Chỉ là mấy con cá thôi mà? Tôi có thể giận gì chứ!”

Thấy tôi ngoan ngoãn cầm chìa khóa, Chương Ngự cười, “Như thế là tôi yên tâm rồi!”

Buổi tối đi ngủ quên không tắt điện thoại, ngủ đến nửa đêm, nó bắt đầu kêu loạn lên.

“Ai đấy?” Không biết bây giờ đang là giờ ngủ sao, gọi điện phiền nhiễu giữa đêm, tội đáng tử hình.

Đầu điện thoại b


XtGem Forum catalog