
ó. Jin lao đến chỗ 2 đứa nó
- Chạy, chạy đi
Hắn gào lên, nó không thấy gì hết, chỉ biết cắm đầu chạy
- Lên cầu thang, lên cầu thang, nhanh lên, coi chừng vấp
-
Tình hình hiện giờ là thế này
1 đôi trai gái, người con gái chạy trước, người trai đằng sau đang bịt mắt cô, không ngừng gào thét, cả 2 đều chạy bán sống bán chết vì bị một người con trai lõa lồ hăng máu khác rượt phía sau
Khổ nỗi căn nhà này không rộng, tụi nó lại mới chuyển đến nên không rành đường, còn một điều kinh dị là cửa phòng nào cũng không có khóa (rất tiện cho Hiểu Thuyên nhà mình nửa đêm giở trò xằng bậy =)) )
- Thuốc…đó…khi nào mới hết vậy ??
Sau 1 tiếng rượt đuổi hộc máu, Thần nuốt khan hỏi
- Không….biết, thuốc liều mạnh mà…chắc..lâu
Thuyên cũng hổn hển hồn nhiên đáp lại, chân vẫn chạy không ngừng
- Chết tiệt, qua ngày mai cô chết với tôi An Hiểu Thuyên
Nó đang bị bịt mắt nên không biết vẻ mặt nhăn nhó nổi điên của hắn lúc này, chỉ biết cười hì hì đáp lại
Rốt cuộc, trò rượt đuổi đã kéo dài….suốt đêm. Tối đó, những nhà hàng xóm xung quanh được một đêm mất ngủ vì tiếng la hét, tiếng đồ vật đổ bể, tiếng chân chạy rầm rầm từ căn nhà màu trắng xinh xắn
Chỉ mới là ngày thứ 2 thôi mà cuộc sống vợ-chồng của tụi nó thật đáng ngưỡng mộ quá. Càng về sau này thì cường độ quậy càng tăng cao, những diễn viên hài chủ chốt đã xuất hiện hết rồi, say goodbye với những ngày tháng bình yên đi thôi
Sáng hôm sau
- Áaaaaaa
Thần nhăn mặt, bịt tai, sáng sớm con nhỏ này lại bày trò gì đây
- Áaaaaaaaaaaaaaaa
Rốt cuộc không chịu nổi, hắn phải bò dậy, đến lúc này mới nhận ra là suốt đêm qua mình ngủ trên hành lang. Hắn bước đến cầu thang chỗ Thuyên đang hét. Đưa tay vịn miệng nó lại
- Im coi, lại chuyện gì nữa đây
Thuyên đưa tay chỉ về phía phòng khách, trên sàn nhà, một người con trai lõa lồ đang nằm sấp ở giữa phòng, dáng vẻ như đã chết
Thần thở dài, quên mất thằng chết tiệt này. Hắn quay sang liếc nó, rồi bước đến chỗ Jin
Hắn thật sự chẳng muốn nhìn gần cái người kia, mặt quay đi chỗ khác, hắn lấy chân đạp đạp Jin
- Dậy, dậy
Đã 5 phút trôi qua mà Jin vẫn nằm lì đó, không nhúc nhích
Một chiếc giẻ bay đến, đắp lên người Jin, che vừa đủ những chỗ cần che
- Hay là chết rồi
Thuyên đứng sau lưng Thần nói, mặt hơi tái, nhưng rất nhanh, một nụ cười nở trên môi
- Tuyệt, thì ra cảm giác giết người là thế này
Thần nhướng mày nhìn nó, những người điên như nhỏ này thật sự quá nguy hiểm. Nó quay sang hắn, níu níu áo
- Phi tang xác thôi
- Nó chưa chết
- Nhưng nãy giờ hắn có nhúc nhích đâu
- Thì sao ?
- Nghĩa là chết rồi
- Sao cô lên được cấp 3 hay vậy
Hắn thở dài ngao ngán, quay lại với cái xác kia. Giật mình
- Tỉnh rồi àh ??
Jin đã ngồi dậy từ lúc nào, đang mải mê ngắm cái giẻ rách, trong đầu thắc mắc tại sao bản thân lại trần trụi như thế này
- Ôi chán
Thuyên xùy một tiếng rồi bỏ lên lầu. Thần lấy chân đạp Jin một phát xong cũng bỏ đi. Jin ngáp dài, rồi cũng lết xuống bếp lục đồ ăn, tỉnh bơ (==’) 3 tên này thiệt là hết nói
Hôm nay chủ nhật nên tụi nó không cần phải đi học. Lúc Thần tắm rửa thay đồ xong, xuống lầu thì Jin đã về rồi, còn Thuyên thì đi đâu chẳng biết, hắn cũng chẳng quan tâm.
Dọn đến đây 3 ngày rồi mà giờ hắn mới có dịp ngắm ngôi nhà. Tất cả nội thất đều mang một màu trắng toát, ngoài mặt đều được làm bằng kính, có thể nhìn ra cánh đồng bao la bên kia con đường.
Thần đứng bên cửa kính, ngước nhìn bầu trời, hôm nay trời rất đẹp, thêm vào đó là sự yên tĩnh, khiến hắn cảm thấy thật thư thái, dọn đến đây xem ra cũng không đến nỗi nào, hắn nhắm khẽ mắt nhấm nháp chút bình yên
- Chồngggggg
Lại đến rồi đây
Thần bực bội mở mắt ra, thấy Thuyên đang lạch bạch chạy vào
- Xem này, là quà cưới bố mẹ gửi
Nó giơ giơ phong thư lên, bên ngoài có gia huy của nhà họ Dương
Hai con thân yêu !!!
Căn nhà và chuyến du lịch này là quà cưới của bố mẹ. Sống hạnh phúc nhé
Vậy đó. Thư chỉ vọn vẹn có 2 dòng thế thôi. Thuyên thích thú cầm 2 tấm vé lên, mắt sáng rỡ. Thần cũng tò mò nhìn vào. Là một chuyến đi suối nước nóng
Thôi. Lần này xong rồi
Vì thứ 4 là hết hạn nên tụi nó quyết định cúp học 2 ngày để đi
Sáng thứ 2
Hiểu Thuyên đeo balo du lịch, phóng xuống lầu
- Chồng àh, nhanh đi, sắp trễ xe buýt rồi
Khôi Thần chậm chạp bước xuống, thờ ơ nói
- Thì sao, tôi lại không đi xe buýt
- Chứ đi bằng cái gì
Vừa dứt lời, chiếc xe vàng chóe lòe loẹt đã đậu ngay trước cổng. Nó bước đến bên cửa xe, cúi đầu xuống nói với Jin
- Cho mượn xe sao? Thật tốt bụng quá
- Tôi thích suối nước nóng lắm
Jin đáp lại bằng một câ