Insane
Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em

Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325531

Bình chọn: 9.00/10/553 lượt.

phần vì không muốn Thiên Hựu nhận ra mánh khóe của mình, Linh Hương nhanh chóng nói:

- Tôi hóng gió, mà anh tự nhiên như vậy à? Mà thôi, xuống đi.

Linh Hương nói rồi kéo tay Thiên Hựu, nhưng Thiên Hựu nhanh chóng ngó xuống và kịp nghe được những tiếng chửi của người đàn bà kia. Anh quay sang nhìn Linh Hương, phì cười:

- Cô làm cái trò trẻ con này được cái gì?

Linh Hương giả vờ không hiểu:

Trẻ con cái gì, thôi xuống nhà đi!

- Không phải giấu đâu lúc đến đây tôi nhìn thấy hết rồi. Cô mà còn chối thì tôi hét to lên cho bà cô ấy biết đấy!

Linh HƯơng chột dạ, giọng ngọt ngào hẳn:

- Cao tổng, anh nói be bé thôi, làm ơn. Tôi làm thế cũng có lý của tôi mà. Anh bảo tôi trẻ con cũng được, tôi giải thích sau cho anh có được không?

Bà Tám ấy bắt đầu làm việc, cất tiếng gọi vào cửa nhà Linh Hương. Linh Hương nhanh chóng kéo Thiên Hựu nấp sau cái cột, mặc kệ cho bà ấy gọi chán chê.

- Tám làm gì đấy?- tiếng một bác ở làng cô

Giọng chua loét của bà cô vang lên:

- Tiên sư nhà nó chứ, không hiểu chỗ em bán hàng ngày hôm nay tự dưng có con chó nhà nào đi vệ sinh đủ cả, giờ mượn xẻng để hót đi thôi bác ạ!

- Thôi, hót xong thì nó vẫn còn mùi chứ gì, mà có dội nước đi thì ngồi cũng ẩm ướt. Thôi cô tạm ngồi ra chỗ khác đi cũng được.

Bà cô kia ngậm ngùi thấy phải, rồi sau đó đành ngồi vào một chỗ khác chờ trời mát hơn thì dọn hàng. Linh Hương thấy thế cứ ôm bụng cười, còn Thiên Hựu thì chỉ biết lắc đầu quầy quậy.

Xuống nhà, Thiên Hựu mới hỏi:

- Người ta cũng phải bán hàng, cô làm như vậy vừa trẻ con vừa quá đáng

Linh Hương phản bác:

- anh ở đây đâu mà biết, anh có biết mụ ấy lắm lời chanh chua đanh đá thế nào không?

- Cô không tìm cách khác trị người ta được à, sao không ra nói lý với người ta.

Linh Hương xua tay:

- Anh cổ hủ quá rồi, loại người này khẳng định trong công việc lẫn cuộc đời anh chưa gặp người như vậy đâu. Bà ta đã cùn như thế, mình nhảy vào cãi thì đúng là thiêu thân lao vào lửa. Tôi thay người xung quanh làm việc nghĩa, tuy có trẻ con một chút nhưng cũng hả giận… blah blah…

Thiên Hựu nghe Linh Hương kể lại những câu chuyện mà cô xem là “chướng tai gai mắt” thì bất chợt nhớ đến bản thân mình. Nếu anh có thể quen cô từ bé thì tốt, anh có thể cùng cô chơi xỏ lại người hàng xóm lắm điều luôn chửi mẹ con anh, vừa vui lại vừa có thể hả giận. Anh còn nhớ trước đây khi còn nhỏ, mỗi lần bà ta xiên xỏ cạnh khóe mẹ anh, rồi kêu mẹ anh quyến rũ chồng bà ta, anh đã đứng ra nói lý với bà ta, tuy còn nhỏ nhưng anh ý thức được rằng mình phải bảo vệ mẹ. Thế nhưng người đàn bà ấy không những không nghe anh nói, mà còn chửi lại anh: “Thằng oắt con mất dạy, đúng là không có bố đâm ra tí tuổi đã đổ đốn. Theo con mẹ mày thì chỉ có nước làm đĩ sớm”. Mẹ anh đã khóc nấc lên khi nghe những lời như vậy, còn anh thì chỉ hiểu được ba phần ý nghĩa mà bà ta nói, đó chính là anh không có bố. Thế rồi khi nhìn mẹ đau lòng, mẹ khóc nhiều như vậy, anh nắm chặt tay và đã tự hứa trong lòng, sau này anh không cho phép bất cứ ai làm cho mẹ đau lòng, không cho phép bất cứ ai làm tổn thương mẹ. Một câu chuyện rất vui vẻ của Linh Hương lại khiến anh nghĩ đến tuổi thơ của mình, rồi mong ước nếu có thể cùng cô trả thù người đàn bà độc mồm độc miệng kia thì tốt biết bao, trả thù không mang những tính toán của sâu sa như anh của bây giờ, và có lẽ nếu gặp Linh HƯơng từ ngày ấy, anh chắc chắn chẳng phải trở thành một người như bây giờ.

Linh Hương nhận được một tin nhắn, rồi nhanh chóng nói với Thiên Hựu:

- Thiên Lôi, anh đã phải về chưa, giờ tôi có việc gấp phải đi thôi!

- Chuyện gì?

- Em họ của giám đốc tôi sốt, hắn ta ở nhà một mình nên giám đốc nhờ tôi đến chăm sóc

- Cô muốn nịnh giám đốc chứ gì?

Chẳng buồn nói, Linh Hương nhanh chóng chuẩn bị đi luôn.

- Tôi đèo cô là được rồi, dù sao thì hôm nay cũng rảnh

Thiên Hựu nói khi Linh Hương bước ra ngoài.

Linh Hương nhanh chóng nói:

- Anh cứ phi xe ra đầu đường lớn đi, tôi chạy ra sau cũng được?

Thiên Hựu nhíu mày:

- Cô thích đi bộ à?

Linh Hương giải thích:

- Không, nhưng mà hàng xóm nhà tôi hay tò mò tọc mạch. Họ được thể lại hóng chuyện với mẹ tôi thì phiền.

Thiên Hựu bước ra khỏi nhà Linh Hương với ánh mắt tò mò của nhiều người xung quanh, anh chỉ cười, nghĩ thầm đẳng cấp khác nhau có khác ( khệnh gớm =)))

Linh Hương ra sau, mãi mới đi bộ tới chỗ Cao Thiên hựu, đi bộ một đoạn tưởng ngắn nhưng chẳng ngắn tí nào. Vừa lên xe Thiên Hựu đã cười tủm tỉm:

- Người nhà quê các cô đúng là kì lạ, chưa thấy xe xịn của tôi bao giờ có khác. Tôi đi ra khỏi nhà cô mà họ cứ chỉ trỏ tò mò.

Linh Hương ngớ ra hồi lâu, rồi cười rất to:

- Ha ha, Thiên Lôi anh mơ mộng nhiều quá rồi đấy. Họ chưa bao giờ nhìn thấy cái xe xịn của anh cò