Pair of Vintage Old School Fru
Xin Lỗi Làm Người Yêu Tớ Đi

Xin Lỗi Làm Người Yêu Tớ Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326755

Bình chọn: 8.00/10/675 lượt.

đỡ Minh Hà dậy rồi chạy lại phía Quân.
Nếu không có nó kéo tay Minh Hà ngã ra thì chắc giờ này máu đã hoà cùng
với mái tóc đỏ của cô rồi.

Một đoàn vệ sĩ, đông hơn tất cả những lần nó gặp, ập đến, tóm gọn bọn thanh niên manh động.

Vết thương ở gần thái dương làm Quân choáng váng, nếu như lúc đấy không
quay lại để ý đến Minh Hà thì vết thương này cũng không xuất hiện, bọn
tiểu nhân đánh lén. Mắt cậu mờ đi, không nhìn rõ những gì trước mặt, chỉ cảm thấy cho thứ gì mềm mềm đang đặt nhẹ lên miệng vết thương. Một
gương mặt bầu bĩnh trắng nõn ở trước mặt, nhoè đi.

Chớp mắt liên tục, cuối cùng Quân cũng nhìn rõ những gì trước mắt. Đập
vào mắt cậu là Phương - đang vô cùng hoảng hốt và lo lắng. Chết tiệt!
Tại sao Phương lại ở đây? Quân không muốn cho Phương nhìn thấy cậu trong bộ dạng bây giờ, lại càng không muốn để Phương xuất hiện ở nơi chứa
nhiều tệ nạn như thế này, một lần kéo Phương vào sàn Hoàng Gia cũng đủ
để Quân cạch đến già.

Phương không nói gì, nó chỉ nhìn cậu. Gương mặt Phương tái xanh, phải
rồi, Quân đang chảy máu mà. Bàn tay Phương run rẩy giữ chiếc khăn cầm
máu cho Quân. Bao lâu rồi Quân mới được nhìn thấy gương mặt không một
chút né tránh, không một chút vụng về che giấu cảm xúc như thế này.

Quân cầm lấy cổ tay Phương, kéo xuống. Vết thương bên đầu nhói lên. Quân không muốn để nó thấy gương mặt cậu lúc này, thật sự rất khó xử. Đôi
mắt sợ hãi lo lắng đang chiếu thẳng vào cậu.

Quân cũng chung một nỗi đau với nó, nhưng Quân hơn nó ở chỗ, Quân biết cách giấu nó đi.

Bọn thanh niên vừa nãy đang bị ghì chặt trên sàn nhà, giãy giụa một cách vô vọng. Lão già bên cạnh đó cũng bị bao vây bởi những người mặc đồ
đen. Mặt cắt không một giọt máu, lão biết lão đã động phải người không
nên động. Bao lâu "làm mưa làm gió" tại đây, lão đã nghĩ mình là ghê gớm nhất. Thế lực lớn như vậy, loại "ếch ngồi đáy giếng" như lão cơ bản
không thể huênh hoang được.

- Thả hết ra. - Quân ra lệnh. Một phút tự cho phép mình nổi loạn kết
thúc rồi. Cậu quay sang lão già vô liêm sỉ kia. - Vết thương trên đầu
ông và vết thương trên đầu tôi, coi như chấm hết. Đừng bao giờ để tôi
nhìn thấy ông nữa.

Những người đàn ông mặc áo đen lôi họ ra. Mọi thứ lại tiếp tục quay theo quỹ đạo vốn có.

Phương bước đến đối diện Quân. Nó vung tay, cái tát bỏng rát giáng thẳng vào mặt Quân. Quân không né, cũng chẳng phản ứng gì. Cậu im lìm như một pho tượng.

- Cậu có còn biết suy nghĩ không? Cậu tưởng cậu còn là một đứa trẻ à?
Cậu làm loạn hết tất cả lên. Đây là cách cậu chứng minh tính bất khuất
của mình à?

Nó quát ầm lên. Thực sự nó đang rất giận. Nếu Quân có mệnh hệ gì thì nó làm sao mà sống ổn được. Quân quá bồng bột.

Khoé mắt lại cay xè. Nhưng nó không khóc. Nó đang gồng mình lên để chống chọi với cảm xúc. Nhất định không được khóc.

- Ồn ào quá! - Quân vỗ đầu nó. Chính cậu cũng đang phải cố tỏ ra bình tĩnh.

Định nói thêm câu "đi về đi" nhưng Quân đã xây xẩm mặt mày, cậu đổ gục xuống người nó.

Nó vội vàng đỡ lấy Quân. Tất cả mọi người đều xúm lại. Tiếng mọi người
gọi tên cậu, tiếng ra lệnh đưa cậu vào xe,... tất cả như một mớ hỗn độn
vậy.

Khi dìu Quân vào xe, một người đàn ông hỏi nó có muốn đi cùng không. Nó
lắc đầu từ chối dù trong lòng rất muốn. Như thế là đủ rồi. Những gì cần
nói, nó sẽ chờ cho Quân đủ tỉnh táo để nói. Sự xuất hiện của nó không
phải là hay trong lúc này tại nhà Quân.

Nó chợt nhận ra người đàn ông này có chút quen thuộc... Đây là một trong số những người đã cứu nó khỏi đội bóng rổ. Trước khi đi khỏi MDM, nó đã hỏi người ấy. Chú ấy, mà không, nó gọi là chú nhưng người đang ông ấy
nhất định bắt gọi là anh, nói rằng anh ta có lệnh bảo vệ nó 24/24. Nhiêu đó cũng đủ làm nó bất ngờ thêm một lần nữa.

Thất thểu bước đi trên con đường trải dài phượng vĩ, cứ nghĩ là sẽ khóc
nhưng lại chẳng có giọt nước mắt nào. Hay là nó đã cạn nước mắt rồi. Lúc Quân gục xuống, trái tim nó như bị bóp nghẹt. Nhưng nó vẫn chưa đủ can
đảm để vượt qua bức tường giữa nó và Quân, chính xác là với gia đình
Quân.

Nó là đứa hèn nhát, nó không xứn với những gì Quân dành cho nó. Cậu ấy
luôn âm thầm quan tâm chăm sóc nó, còn nó thì chỉ luôn làm đau cậu ấy.

Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái hiên mỗi ngôi nhà. Một cơn mưa đầu hạ.
Chiếc áo cardigan mỏng của nó dần ẩm ướt. Nó không có ý định trú mưa,
đôi chân vẫn chậm rãi bước đi.

"Pim... Pim..."

Có tiếng còi xe oto ở sau lưng nó. Nó quay lại nhìn. Chiếc xe oto màu trắng quen thuộc. Đây không phải là xe của...

- Cậu định tắm mưa à? - Quân bước xuống xe, giọng nói đã trở lại bình
thường pha chút châm chọc. Một trận nôn thừa sống thiếu chết cũng làm
cậu tỉnh táo hơn. Vết thương trên đầu thì chỉ được băng qua loa bằng
miếng gạc dày cộp.

Cứ như ảo giác vậy, nó nheo mắt nhìn, đèn xe làm loá mắt nên hình ảnh Quân cứ mờ ảo khó nhìn.

Khi nhìn rõ, nó bỗng... xoay người bỏ chạy. Tâm trạng