
thờ ơ, hắt hủi
à? – Minh Hà đi đến, giật lấy cổ áo Quân. – Các người thì hiểu gì? Các
người ban phát sự thương hại rẻ tiền rồi lại trở mặt với tôi, tốt đẹp
quá nhỉ?
- Cô nghĩ cô bất hạnh? Ác giả ác báo ,đây là hậu quả của sự giả tạo và xảo quyệt của cô. – Quân kéo tay Minh Hà ra.
Một Quân vô tình ở trước mặt nó. Nó không muốn nhìn Quân như thế này.
Cậu ấy cũng đang rất mất bình tĩnh sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi với bố. Và nó nghĩ chắc chắn có điều gì ấn sau con người của Minh Hà, Minh Hà
không đơn thuần chỉ là mưu mô tính toán.
Quân đang sai. Và nó sẽ phải đưa Quân ra khỏi vết trượt này.
Nó kéo tay Quân ra, đứng trước mặt Minh Hà. Quân có ý cản nó nhưng nó đã gạt đi.
- Chúng ta sẽ nói chuyện bình tĩnh, được không? – Nó chạm nhẹ vào tay Minh Hà.
Minh Hà vội rụt tay lại. Cô sẽ không để bản thân tan chảy bởi sự đồng cảm này.
- Nếu chị đang tức giận, vậy thì... đánh em đi. – Nó bình tĩnh nói. – Đánh em làm chị bình tĩnh hơn thì làm đi.
“Chát.”
Không hề ngần ngại, Minh Hà vung tay tát vào mặt nó. Đôi mắt của cô dại
đi. Nó nói đúng, cô đang rất muốn đánh người. Chỉ có đánh người mới làm
cô “hạ hỏa”.
Má trái bỏng rát. Minh Hà tát đau thật. Nhưng thà như thế còn hơn, nó không muốn vì nó mà mọi chuyện trở nên rối ren hơn.
Minh Hà thở dốc nhìn nó. Vẻ mặt cam chịu của nó lại khiến cô có cảm giác nó đang thách thức cô. Cô nghiến răng vung tay lần nữa.
Nhưng cánh tay của cô bị giữ lại ở trong không trung.
- Đủ rồi.- Quân nhìn Minh Hà, đứng yên nhìn người yêu bị đánh một lần đã khiến cậu nóng máu rồi.
Như bừng tỉnh sau cơn giận, đôi dần trở về bình thường. Cô nhìn nó, bên
má trái đỏ ửng. Giờ cô mới ý thức được mình vừa làm gì. Cô giật tay mình ra khỏi Quân.
Bước chân vô thức đi lùi lại. Rồi cô vụt chạy.
Hụt hẫng và dại dột...
Hôm nay lại là một ngày nắng. Nóng thật. Quân ngồi trong phòng làm việc
cũng phải phe phẩy tập tài liệu cho đỡ nóng. Nếu không phải vì quy định
thì cậu đã cởi phăng cái áo vest ra rồi.
Thư kí Bảo còn khổ hơn, anh ta chạy đi chạy lại nhiều, đã vậy cơ thể còn đô con hơn Quân, thế là mồ hôi sướt mướt, cảm giác như ở trong phòng
xông hơi, nóng đến mờ cả mắt.
- Tôi bật điều hoà được không? - Không chịu nổi, thư kí Bảo quyết định lên tiếng.
- Không. - Quân vừa viết vừa trả lời.
- Cậu không thấy nóng à? - Thư kí Bảo gần như là nổi giận, nóng quá khiến đầu óc cũng chả minh mẫn như trước nữa.
- Lắm mỡ như anh mới thấy nóng. - Quân ngẩng lên nhìn thư kí Bảo, suýt
nữa thì cậu phì cười khi nhìn thấy bộ dạng của anh ta. Tuy rằng Quân
cũng thấy hơi nóng nhưng cậu vẫn chịu được, phải hành hạ “con lợn” lắm
mồm kia đã.
Thư kí Bảo nuốt giận. Anh biết anh là người của Chủ tịch, mà vị giám đốc trước mặt anh lại là người luôn chống đối Chủ tịch. Rõ ràng ép người
quá đáng thế này là vì mưu thù cá nhân chứ chả phải là "tiết kiệm điện
cho trụ sở" như Quân thường nói.
Nhưng mà... nóng quá. Anh chịu nóng kém nhất, sau đó mới là chịu đói.
Anh khẽ liếc sang Quân. Đúng là quái vật, chẳng có tý mồ hôi nào. Thật ghen tỵ quá mà.
Quyết tâm liều mạng, thư kí Bảo lấm lét lấy điều khiển điều hoà. Nếu Quân có muốn...
đánh nhau thì chắc chắn phần thắng sẽ thuộc về anh, dù gì anh cũng to hơn Quân mà.
"Tít".
Quân ngẩng đầu lên. Cái tiếng "tít" khởi động điều hoà không lẫn vào đâu được. Cậu quay sang nhìn thư kí Bảo. Anh ta đang cười trừ với cậu.
Xem ra anh ta đang thoả mãn với cái không khí mát mẻ này. Dám trái ý
Quân à? Biết Quân không có quyền sa thải thư kí chính thì anh ta lộng
hành được à?
Quân mỉm cười ma mãnh:
- Mát chứ?
- Tuyệt. - Thư kí Bảo ngây thơ trả lời.
- Còn tôi thấy hơi khó chịu. Sẵn đây có anh đang thoải mái, làm giúp tôi đống này nhé. - Quân cười để lộ hàm răng trắng, chuyển hết đống giấy tờ cao ngút đi sang bàn thư kí Bảo.
- Ơ... - Thư kí Bảo ngỡ ngàng.
Quân đã trở lại bàn làm việc từ lúc nào, cậu mở laptop ra, kết nối wifi
và... đánh Dota. Chả tội gì mà không cho bản thân thư giãn vào lúc này.
- Nhưng đây là phần việc của cậu? - Thư kí Bảo bất mãn nói.
- Làm đi. Anh bật điều hoà khiến tôi khó chịu trong người, không làm
được. Cố mà làm cho xong đi không Chủ tịch đến kiểm tra là anh chịu hết
đấy. - Quân rê chuột xem danh sách bạn, tuyệt, chúng nó ở trên đây hết.
Thư kí Bảo méo mặt. Vị giám đốc kia trái tính dã man. Mới tuần trước còn lao đầu vào làm việc như điên, thế mà bây giờ lại sinh ra lười biếng.
Anh để ý tâm trạng cậu ta cũng khác thường, tuần trước thì âm u như một
đám mây đen còn bây giờ thì lại mát rượi như một ngọn gió.
Hay cậu ta làm việc theo cảm xúc nhỉ...
Quân chả quan tâm đến cái tên thư kí lắm mồm kia nữa, cậu bắt đầu chơi.
Vì trong room chưa đủ 10 người nên Quân cùng lũ bạn nói chuyện.
“Ngài giám đốc rảnh quá ta. Đánh Dota cơ