Xin Lỗi Làm Người Yêu Tớ Đi

Xin Lỗi Làm Người Yêu Tớ Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326681

Bình chọn: 8.00/10/668 lượt.

đấy.”

“Vừa mới đáp việc cho con lợn làm.”

“Anh sắp cưới chưa? Khi nào cưới gửi thiệp mời cho bọn em đê.”

“Im đi. Chúng mày cứ bô bô trước mặt Phương thì anh giết. Cưới xin gì, dẹp hết.”

Quân chắt lưỡi. Mấy thằng ở 11B3 “troll” thật. Đã cố lờ đi rồi mà chúng nó còn gợi lại.

Chả là hôm qua Minh Hà đánh Phương rồi bỏ chạy, Quân bị Phương mắng té
tát. Ừm thì đúng là cậu sai thật. Lúc đấy tâm trạng một người con gái đã không tốt, Quân còn cắm thêm nhát dao lún cán vào trái tim Minh Hà. Như thế đúng là có tàn nhẫn.

Nhưng nếu Phương biết được những gì cô ta đã làm với Phương thì liệu Phương có hiểu cho Quân không?

Mà chắc cũng chả có gì thay đổi đâu, cái tính thương người “mù quáng”
của Phương Quân còn lạ gì. Có là kẻ thù không đội trời chung gặp nạn,
Phương cũng chẳng ngại ra tay giúp.

Còn Minh Hà thì Quân không quan tâm. Cô ta có ở đâu cũng không liên quan đến Quân. Cậu còn đang gặp rắc rối với vị Chủ tịch đáng kính kia đây.

“Vào trận đi, full rồi.”

Quân gõ bàn phím nói với Host.

Đánh mãi cũng chán. Quân thì không nói chứ trong team có nick toàn làm feeder. Thế là chán. Được ba ván thì Quân out.

Nãy giờ không chú ý, giờ mới thấy thư kí Bảo chăm chỉ thật. Anh ta ngồi
cặm cụi làm việc, được cái da thịt khô ráo chứ không mướt mồ hôi như lúc nãy. Đấy, giám đốc Quân tốt như thế còn gì nữa.

Quân vươn vai. Ngồi nhiều khó chịu quá. Cậu gập laptop lại, quay sang nói với thư kí Bảo:

- Tôi đi sang trụ sở phía Nam.

Thư kí Bảo cũng lục đục định đứng dậy. Theo quy định thì thư kí phải đi cùng giám đốc. Đặc biệt là vị giám đốc bất trị này.

- Ở lại làm nốt việc đi. – Quân hất mặt về đống giấy tờ cao ngất bên
cạnh thư kí Bảo. – Chủ tịch đến kiểm tra mà chưa xong thì tôi sẽ làm đơn đề nghị sa thải anh đấy.

Thư kí Bảo gần như mếu. Đúng là Quân không có quyền sa thải thư kí,
nhưng Quân lại có quyền làm đơn yêu cầu sa thải thư kí đưa lên Chủ tịch. Thời buổi này kiếm được công việc khó khăn, nay lại còn bị chèn ép một
cách đau đớn thế này...

Quân ung dung đi ra khỏi phòng, thỉnh thoảng bắt nạt người khác cũng
vui. Lâu rồi Quân chưa được “bắt nạt” ai. Mà nói đến “bắt nạt” thì Quân
lại nghĩ ngay đến Phương. Lấy điện thoại ra xem giờ, tầm này chắc Phương đã đi học về.

Phương đi học với Huyền. Để Phương đi một mình Quân không yên tâm. Mặc
dù vệ sĩ đã đi theo nhưng Phương là con bé là chúa nghịch ngầm. Có khi
mấy người vệ sĩ còn chả theo kịp mấy trò nghịch ngợm của con bé.

Mà khi có sơ hở, trường hợp nó gặp nguy hiểm rất cao... Vì tai mắt của
bác cậu ở khắp nơi. Giống như một con rắn đang rình mồi, chỉ cần còn mồi sơ hở, nó sẽ không ngần ngại đớp lấy.

Nghĩ đến là lại nhớ. Quyết định đi, đến nhà người yêu “xin” bữa cơm vậy. Phải bắt Phương đền bù cho cậu. Hôm qua Phương cũng đã xin lỗi Quân về
những việc trước kia. Quân tuy rằng đã tha thứ nhưng lại ranh mãnh đặt
điều kiện. Xem ra đây là cơ hội tốt rồi.

Thật sáng suốt khi lừa tên thư kí nhiều chuyện kia ở lại mà. Quân ung
dung quay chùm chìa khóa trong tay, bước xuống gara lấy xe.

Cổng nhà Phương lúc nào khóa như thế này tức là lúc đấy Phương ở nhà một mình. Nhiều lúc Quân cũng lo cho Phương, con gái mà toàn ở nhà một
mình, võ vẽ thì không biết có đánh nổi ai không.

Quân... lười bấm chuông. Cậu xắn tay áo, vận dụng hết các kĩ năng trèo
tường trốn học của mình, “đột nhập” vào nhà Phương. Biết là làm thế này
kiểu gì cũng bị Phương mắng nhưng Quân vẫn thích. Đôi khi làm người khác bất ngờ còn thú vị hơn cả nhận được bất ngờ từ người khác.

Hai giây cho một lần đột nhập. Xem ra Quân đã luyện thành tinh môn võ
này. Cậu đút tay vào túi quần, bước vào nhà nó như bước vào nhà mình.
Căn nhà vẫn ấm cúng và có chút... thanh mát dễ chịu.

Phương đang lọ mọ trong bếp. Lại ở nhà một mình. May là nó được Trang và Huyền cùng lúc xúi dại, yêu cầu anh Hùng phải mua đồ ăn để trong tủ
lạnh cho nó. Thế là giờ đây nó mới có thể làm một bữa ăn đúng nghĩa thay vì mì gói.

Đang khệ nệ bê bát canh rau ngót ra mâm, bỗng nó thấy có người đằng sau mình.

“Á!”.

Nó giật mình hét lên. Con gái một thân một mình ở nhà, tự nhiên có người đằng sau lưng. Một là ma, hai là trộm. Mà nó thì sợ cả hai.

Cái bát canh trong tay nó sóng sánh. Quân vội vàng đỡ lấy. Nước canh nóng hổi văng vào tay cậu.

Quân không phản ứng gì, mà không, tay cậu hơi giật lên rồi lại thôi. Cậu bình tĩnh đặt bát canh vào mâm, sau đó quay ra nhìn nó. Con bé sợ tái
xanh mặt. Người đâu mà thần kinh yếu thế.

- Cậu... bị... bỏng rồi. – Nó nhìn vào cổ tay Quân, “kinh hoàng” nói.

Quân cũng nhìn vào cổ tay mình, đỏ ửng lên rồi. Phương chộp lấy cổ tay
cậu, kéo vội ra bồn rửa gần đấy. Con bé xả nước xối xả vào cổ tay cậu.

Bôi thuốc cho Quân cẩn thận, nó mới chịu để ý đến cậu ấy. Áo vest vắt
trên tay, ăn mặc rất chỉnh tề, giống như... công chức nhà nước vậy.

-


Duck hunt