Snack's 1967
Xin Lỗi Làm Người Yêu Tớ Đi

Xin Lỗi Làm Người Yêu Tớ Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326091

Bình chọn: 7.00/10/609 lượt.

làm hai, đẩy sang hai bên giống như hai cánh cửa tự
động. Phía sau hai cánh cửa ấy là một căn phòng. Một căn phòng bí mật.

- Cái này... giống trong phim ấy. - Nó túm lấy áo phía sau lưng Quân, lắp bắp nói.

- Nhiều lúc cậu cũng được việc ấy. - Quân bật cười. - Vào thôi, tìm thấy nơi cất giữ kho báu rồi.

Nó lưỡng lự theo sau Quân, bàn tay nhỏ nằm gọn trong tay Quân. Dù gì đối với một đứa hay tưởng tượng như nó thì cảnh vừa lúc nãy cũng đủ để nó
nghĩ ra hàng trăm con ma quỷ để rồi tự nhát ma mình.

Căn phòng không lớn, chỉ tầm mười lăm hai mươi mét vuông. Quân đưa tay
lên tường tìm công tắc đèn. Có ánh đèn mọi thứ rõ hẳn. Một tủ gỗ nhỏ
tinh xảo để trên một bộ bàn ghế đủ lớn cùng kiểu dáng. Tất cả chỉ đơn
giản thế thôi.

Bây giờ thì Quân biết phải làm gì rồi. Cậu lấy chiếc chìa khoá mỏng kia ra và mở tủ. Quả nhiên là mở được.

Bên trong là một quyển nhật kí hơi cũ, một vài phong thư màu trắng. Tất
cả đều sắp xếp gọn gàng. Quân nhẹ nhàng lấy hết tất cả những gì ở trong
tủ ra, để lên mặt bàn.

Nó ngồi cạnh Quân. Cả hai cùng chăm chú vào quyển nhật kí. Ông nội viết
nhật kí, nhưng không thường xuyên. Ông chỉ viết khoảng một hai câu ngắn
gọn thôi, và thường là không có chủ ngữ.

Dòng nhật kí đầu tiên được viết vào năm năm trước.

"Ngày... tháng... năm...

Hôm nay gặp ác mộng. Thấy Ngọc Anh. Có phải con hận ông nội lắm không?
Ông nội nhớ con lắm. Khi nào thu xếp xong công việc ông sẽ đi gặp con."

Nó trợn tròn mắt, miệng há hốc.

- Cậu cũng biết phải không? Ngọc Anh là chị họ tớ, con bác cả. Nhưng chị ấy mất từ năm tám tuổi rồi. - Quân nhẹ giọng nói.

Nó biết Quân buồn. Tự nhiên trong lòng thắt lại. Bàn tay nhỏ khẽ nắm lấy bàn tay lớn. Là an ủi.

Ngày tiếp theo lại là nửa năm sau đó.

"Ngày... tháng... năm...

Nhận được tin. Minh Hà chết rồi. Đứa trẻ có hôn ước với Quân bị oto cán chết. Cũng là chấn thương sọ não giống Ngọc Anh."



“Minh Hà chết rồi”?

Một Minh Hà quá cố khác, vậy Minh Hà hiện tại là ai?

Quân nhìn vào trang giấy đã ngả màu. Đây có phải là một manh mối? Nếu
như vậy thì Minh Hà của bây giờ là giả mạo. Minh Hà kia đã chết, vậy là
bản hôn ước cũng theo đó mà hóa thành tro bụi mới phải.

Cảm xúc của cả hai đều khó tả. Một chút vui vì biết được hôn ước kia đã
không còn tồn tại, nhưng rồi lại dấy lên một cảm giác buồn thương, cô
gái Minh Hà xấu số kia đã chết khi còn rất trẻ. Minh Hà của bản hôn ước
bằng tuổi Quân, vậy là cô ấy chết khi mới chỉ mười ba tuổi.

Tiếp tục lật sang trang mới, ngày viết là ngày tiếp theo.

“Ngày... tháng... năm...

Tang lễ là một ngày mưa. Minh Hà được chôn ở Đà Lạt, nghĩa trang X. Người anh em, xin lỗi vì đã không bảo vệ được cháu của ông.”

Nghĩa trang X chỉ cách căn biệt thự này chưa đến một cây số. Vậy có phải ông nội xây căn biệt thự gần nghĩa trang cũng là để thuận tiện hơn cho
việc chăm sóc phần mộ của Minh Hà. Ông nội luôn là vậy, hối hận với tất
cả mọi thứ, kể cả những việc đều không phải do ông gây ra. Cái chết của
Ngọc Anh - người cháu ruột của ông là một nỗi đau lớn, vậy mà chỉ vài
năm sau, cô bé mà ông coi như cháu ruột, cô bé mà ông đã hứa với người
anh em vào sinh ra tử rằng sẽ bảo vệ cũng đã không còn.

Có phải chưa một giây nào ông không sống trong ân hận không?

Trang nhật kí tiếp theo là ngày đầu tiên mà ông gặp Phương, đó cũng là ngày ông từ Anh trở về.

“Ngày... tháng... năm...

Con bé giống Ngọc Anh như đúc. Từ gương mặt bầu bĩnh thánh thiện cho đến cả giọng nói trong veo. Nếu như không phải Quân nói trước qua điện
thoại thì tôi đã nghĩ đó chính là Ngọc Anh. Cảm giác nhìn thấy con bé
thật lẫn lộn. Vừa là đau thắt nhưng cũng lại là vui mừng. Giống như được gặp lại đứa cháu quá cố. Có phải đây là món quà của cuộc đời gần đến
hồi kết này không? Nhất định phải đối tốt với con bé, chỉ có con bé mới
làm cho sự hối hận này yên dịu được một phần.

Lâm có lẽ cũng nghĩ con bé là Ngọc Anh thứ hai. Vậy nó đã nghĩ gì khi thuê người tông xe vào con bé?”

“Ngày... tháng... năm...

Hôm nay Phương cười rất nhiều. Phải rồi, lúc còn sống Ngọc Anh cũng cười nhiều như thế. Hai đứa nó còn giống nhau cả tiếng cười. Được thấy con
bé cười là mãn nguyện lắm rồi, nếu có nhắm mắt xuôi tay lúc này cũng
không có gì để hối tiếc nữa.

Căn bệnh đang chuyển biến xấu.

Mấy đứa ngốc lắm. Bệnh của bố làm sao mà bố không biết được. Chỉ mong
khi bố mất, mấy đứa nhất định không được sa sút tinh thần. Nhất định
phải duy trì phát triển tập đoàn.

Và ba đứa phải đoàn tụ. Đứa con cả của bố đã đi chơi trong một thời gian dài rồi...”

Cả quyển nhật kí có đúng năm ngày. Chỉ năm ngày nhưng mọi tâm tình ông
chôn sâu đều hiện lên. Vị Chủ tịch quá cố trong mắt mọi người luôn là
con người của công việc, có ai ngờ được đằng sau bức tường nghiêm nghị
ấy lại là cả một biển tâm tình khó có ai phát hiện ra.