Polaroid
Xin Lỗi Làm Người Yêu Tớ Đi

Xin Lỗi Làm Người Yêu Tớ Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325584

Bình chọn: 9.5.00/10/558 lượt.

hấy nó đến gần, cậu
vội cúi người xuống, kéo chiếc ghế sắt lại gần giường hơn.

Nó hốt hoảng ngăn Quân lại, cậu ấy có nghĩ trước khi làm không vậy, vết
thương ở ngực còn chưa khá hơn mà đã liều mạng động đến.

Thấy nó yên vị trên ghế, Quân hài lòng ngồi thẳng dậy, tay phải không bị
thương gạt tóc mái nó sang một bên, nghiêng người áp trán mình lên trán
nó.

- À, đỡ sốt rồi. Vậy mà tớ tưởng cậu bị ốm nặng. Nãy giờ đòi chạy sang
thăm mà không được. - Quân cười, nụ cười đẹp nhất mà nó từng thấy.

Nước mắt chợt lăn dài trên gò má, nhanh và vội vã như những hạt mưa. Quân bị thương nặng như vậy, thoát chết đã là một kì tích, vậy mà cậu ấy vẫn
ngốc nghếch không thèm để ý đến bản thân mà chỉ bận tâm đến cái đứa ngất đi vì kiệt sức. Tình cảm sâu nặng như vậy, sự quan tâm yêu thương chân
thành đến thế, bảo sao nó không cảm động.

Thấy nó khóc, Quân có phần bối rối, cậu vụng về dùng tay áo lau đi nước mắt trên má, giọng nói hơi vội mà an ủi:

- Đừng khóc. Cậu đau ở đâu vậy? Có phải có vết thương nào bị bỏ sót không? Đừng làm tớ sợ nhé, đau là phải nói đấy.

Điệu bộ của Quân khiến nó dù đang đau lòng muốn chết mà cũng phải bật cười.
Vừa cười vừa khóc. Nó nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Quân. Dù ở trong phòng
bệnh nhưng trên người Quân vẫn là mùi bạc hà đặc trưng.

- Ừ, đau. Đau ở tim. Nhưng giờ thì đỡ rồi.

Quân ngốc nghếch chẳng hiểu lời nó, nhưng cậu cũng không nỡ hỏi lại, nhỡ đâu con bé lại không ôm nữa thì tiếc lắm. Có phải Phương thường xuyên ôm
cậu thân thiết tình cảm như thế này đâu.

Sực nhớ ra điều gì, nó ngước lên nhìn Quân, hỏi:

- Vết thương ở ngực ấy, viên đạn đi lệch phải không?

- Lệch làm sao được, bác cả nhắm thẳng vào tim. - Quân lắc đầu.

- Vậy sao cậu... vẫn sống? - Nó lắp bắp hỏi lại, biểu cảm giống như vừa được chứng kiến một chuyện ngược đời nhất.

Quân cười tự đắc, lấy trong túi áo trước ngực một thứ rồi cầm bàn tay nhỏ của nó, đặt lên.

- Cậu cứu tớ! Viên đạn chỉ khiến tớ bị thương ở phần mềm.

Trên tay nó là một vật bằng đồng nhỏ, méo mó, ở giữa còn găm một vật hình
trụ giống... đầu đạn. Nhìn kĩ lại thì đây chính là đồng xu trong bùa cầu may của nó đưa cho Quân.

Nhớ lại lúc ấy, Quân khoe với nó túi bùa cầu may khi ở trên xe rồi lại cẩn
thận cất vào túi áo ngực bên trái. Lúc ấy cậu còn hỏi nó rằng vật này
liệu có bảo vệ được cậu không.

Nó bật cười. Cười thành tiếng. Linh đến vậy cơ à? Thật đúng là câu chuyện trùng hợp thú vị nhất.

- Cậu biết không? - Nó giữ đồng xu đã bị méo mó đến mất dạng ở trong tay, cười ngọt ngào mà cầm tay Quân áp lên má mình, cảm nhận hơi ấm của cậu. - Tớ thoát ra rừng được là nhờ sợi dây chuyền mặt hoa hồng ấy. Tiếc là
mặt đá xanh ngọc bích ấy đã bị vỡ mất rồi. Mặt đá ấy rất sắc, tớ chỉ mất ba mươi phút là có thể cứa đứt được dây thừng.

Gương mặt Quân chuyển biến theo lời nó nói. Rõ ràng là rất ngạc nhiên mà, đôi mắt đen láy kia còn kín đáo mở to dần.

- Tuyệt vời. Chúng ta đều cứu lẫn nhau. - Quân vòng tay không bị thương
sang ôm lấy vai nó. - Để bảo toàn tính mạng cho nhau về lâu về dài, tớ
nghĩ cậu nên dọn về ở với tớ làm dâu nhà họ Đào. Tớ gặp nguy hiểm, cậu
cứu và ngược lại. Tốt chưa?

Câu nói rất tự nhiên và nụ cười sáng lạn của Quân mà bất giác đỏ mặt. Đây
gọi là thoả thuận hay là... Con bé bối rối cúi đầu, ngượng ngùng giấu đi hai vệt đỏ ở gò má nóng bừng.

Quân định nói thêm điều gì đó nhưng một giọng nói vang lên nơi cửa phòng khiến cậu không thể tiếp tục:

- Gãy ba cái xương sườn, tay trái phải bó bột, chưa kể đến những vết
thương ngoài da, vậy mà thiếu gia Đào Duy Quân vẫn còn có sức tươi cười
trêu chọc học trò của tôi. Tôi phải nghi ngờ xem thiếu gia thật sự là
người hay là trâu đây.

Quân lập tức cầm quả táo trên bàn ném về phía cửa, nói:

- Không đi chết đi còn dám vác mặt đến đây à?

- Đến thăm học trò của tôi, sao không?

Hai lần nghe thấy từ "học trò" khiến nó rợn da gà, không phải là kẻ phản
bội đã hại nó, lừa bạn bè nó chứ? Hắn đã bị bắt rồi mà.

Nó cứng nhắc quay người lại, mắt đụng ngay phải con người đã dạy võ cho nó hơn ba năm. Sống lưng bỗng truyền một cơn lạnh run người. Hình ảnh
gương mặt quen thuộc mà như ác quỷ ấy đe doạ, rồi còn cả đánh nó nữa.
Tuy cú đánh ấy không đau đến nỗi để lại thương tích lâu dài, nhưng nỗi
sợ lại ăn sâu vào máu nó, mãi mãi không quên được.

Long đứng ở cửa, trên tay phải là quả táo mà Quân vừa đáp, tay trái để trong túi quần. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy dải băng trắng quấn quanh mu bàn tay trái lấp ló sau túi quần. Nụ cười tươi thường trực bên môi nhưng vết sưng đỏ ở bên má lại chẳng giúp cho hình tượng của Long tốt đẹp gì.

Thấy Phương nhìn chằm chằm vào mình như nhìn vật thể lạ, Long chợt nhớ ra,
tay trái rút khỏi túi quần đưa lên mặt xoa xoa bên má sưng đỏ:

- Người yêu em vừa tỉnh dậy đã tặng quà cho thầy rồi.

Rất tự nhiên, Long bước đến