The Soda Pop
Xin Lỗi Làm Người Yêu Tớ Đi

Xin Lỗi Làm Người Yêu Tớ Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325263

Bình chọn: 8.5.00/10/526 lượt.

qua ngày tớ chỉ biết mồm ngậm lá ngón, mắt ngắm bom rơi.

Nó khựng lại, quay sang lườm Quân. Nhìn cái bản mặt nhăn nhăn nhở nhở
tức điên không chịu được. Nó cầm quyển sách Sử đập bộp vào đầu cậu,
nghiến răng trèo trẹo:

- Cậu học cho nó cẩn thận vào.

- Hề hề hề. Ôk ôk. – Nhìn thấy nó giận tím mặt, Quân lại giơ hai tay lên đầu hàng.

Lúc Quân học thuộc hết đề cương môn Sử thì cũng là lúc mẹ cậu về. Phu
nhân Hoàng Thiên Mai, vợ của giám đốc điều hành tập đoàn Luxury Đào Duy
Lãm. Bà đã đi qua nửa đời người nhưng gương mặt bà vẫn đẹp một cách mặn
mà, dường như thời gian không thể phá hủy nhan sắc và sự tinh khôn của
người phụ nữ này. Tập đoàn Luxury lớn mạnh đến tận bây giờ là nhờ sự
tinh tường, biết nắm bắt cơ hội của bà và sự điều hành tài tình, khả
năng thuyết phục lòng người của Tổng giám đốc Đào Duy Lãm. Bà cũng chính là người đã giúp cho 2 nhân vật chính của chúng ta thành đôi sau bao
sóng gió.

Vừa bước vào nhà, bà ngạc nhiên, sửng sốt đến nỗi đánh rơi cả chiếc túi
xách đen bóng. Con trai bà đang ngồi trên ghế, ngoan ngoãn cầm tờ giấy
học thế kia ư? Thấy có tiếng lạ, nó ngẩng vội đầu lên. Quân vẫn ngồi gác chân chữ ngũ, tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào tờ giấy, miệng nói mà
không ngẩng lên:

- Con chào mẹ.

- Cháu chào bác, cháu là bạn của Quân. – Nó vội cúi gập người xuống,
chào to. Nãy giờ mải ngắm bà mà quên mất chào – phép lịch sự tối thiểu
^^.

- Chào cháu. 2 đứa đang học à? Cố gắng học nhé.- Bà Mai cười hiền. Ngay từ lần đầu nhìn nó bà đã có thiện cảm.

- Này, xong rồi. Cậu kiểm tra đi. – Quân chìa tờ giấy ra chỗ nó, nói giọng rất tự tin.

- Đâu, cậu đọc đi.

!@#$%^&*... Quân đọc liền một mạch, không ngắc ngứ chỗ nào. Nó và bà Mai tròn mắt nhìn. Quân chỉ nhún vai kiểu như, đây là điều tất nhiên.
Lần đầu tiên trong đời nó thấy Quân học thuộc đến thế. Cả một tờ giấy
kép chứ ít à.

- Không tin được. – Nó thốt lên.

- Thế cậu nghĩ tớ là ai? Cậu biết tớ thông minh như thế nào không? Đã
thông minh lại còn đẹp trai nữa chứ. Mình phục mình kinh. – Quân lại
vênh vênh cái mặt, trình “tự sướng” hình như đã cao hơn trước một bậc.

- Khiếp. – Nó bĩu môi – Thôi học xong rồi, tớ về đây. – Nó vơ cặp định đứng dậy thì Quân nói:

- Cậu ở lại nhà tớ ăn cơm đi.

- Nhưng còn anh tớ ở nhà nữa, tớ phải về nấu cơm. – Nó cười trừ.

Chả biết có phải trùng hợp không mà chuông tin nhắn máy nó vang lên.
“Mày ăn cơm trước rồi dọn đi, anh liên hoan mai về.” Là của anh nó. Chắc lại đi “phè phỡn” với mấy anh cùng công ty. Nó khẽ thở dài.

- Ăn cơm với tớ đi, anh cậu cũng đâu có về nhà. – Quân đứng bên cạnh nó
từ lúc nào, cái đầu đang cúi cúi nhìn vào màn hình máy nó.

- Ai cho cậu đọc trộm tin nhắn của tớ. – Nó giật mình, lấy tay che vội màn hình điện thoại đi.

- Thế ăn cơm với tớ nhé. – Quân giật giật hàng lông mày, trông mặt ngố không tả được.

- Cháu ở lại ăn cơm với gia đình ta. Dù gì có thêm người cũng vui hơn.
Đừng ngại. – Bà Mai giờ mới lên tiếng. Lời mời của bà như một mệnh lệnh, dù âm điệu rất bình thường nhưng có một cái gì đó ngăn không cho nó từ
chối. Quả là một con người quý phái, luôn tỏ ra bình thường nhưng lại có tài điều khiển mọi người.

Một phần vì sự hiếu khách của Quân và cũng một phần vì không dám từ chối bà Mai nên nó ở lại dùng bữa với gia đình Quân. Bữa cơm chỉ có mẹ con
Quân và nó. Bố Quân hiện đang ở bên Anh điều hành tập đoàn Luxury. Ngôi
nhà trở nên ấm cúng, rộn rã hơn bởi tiếng cười của nó và Quân.

- Ăn như cái hôm cậu đi ăn nem rán ấy. – Quân đẩy đĩa bò bít tết nghi ngút khói về phía nó.

- Đã bảo là tớ chỉ ăn nem nhiều thôi, các món khác tớ ăn ít cực. – Nó đỡ lấy đĩa thịt, phồng miệng giải thích. – Đây là món gì vậy?

- Cậu không biết à? – Quân ngạc nhiên. – Bò bít tết. Ăn ngon đấy.

- Nhưng ăn như thế nào? – Nó lóng ngóng cầm con dao và cái dĩa, lúng túng hỏi.

- Quên, đưa đây tớ cắt cho. – Quân rướn tay với lấy đĩa bít tết, cầm lấy dao và dĩa cắt nhỏ thành từng miếng, trông rất chuyên nghiệp. Xong cậu
đẩy đĩa thịt lại về phía nó. mỉm cười.

- Thank you, thank you bạn tốt. – Nó cười tít mắt, đỡ lấy đĩa thịt lần 2.

Bà Mai ngồi lặng yên nhì nó và Quân một cách trìu mến. Lâu rồi bà mới thấy con trai mình cười nói tự nhiên như vậy.

- Các con học cùng lớp à?

- Không ạ. Lớp cháu và lớp bạn ấy ở cạnh nhau thôi ạ.

- Ừm. Quân nhà bác nó hơi bướng với nóng tính. Con giúp nó nhé.

- Dạ vâng. Cái này cháu cũng biết rồi. – Nó liếc mắt sang Quân cười tủm tỉm.

- Nó cũng nghịch lắm. Hồi bé có lần nó còn nhảy từ ban công tầng hai
xuống làm bác sợ suýt ngất, may mà có bác trai đỡ kịp. Hai vợ chồng bác
thì sợ xanh mặt còn nó thì cứ cười hề hề như không có chuyện gì vậy. Lần đấy hai bác phải cấm nó bén mảng lên trên tầng. Ở trường nó có gây khó
khăn gì cho con không?

- Dạ… không ạ. Bạn ấy… cũng tốt với cháu ạ. – Nó ngập ngừng trả