
đàn em lóc nhóc khá lớn, căn bản vì nó lớn hơn
bạn cùng lớp 1 tuổi. Nghe đâu vì đánh nhau nên bị lưu ban. Không chỉ
mình cái Phương và Trang mừng mà cả lớp 7B1 cũng mừng theo. Cuối cùng
thì cái lớp này cũng được yên ổn. Những trò nghịch ngợm, phá đám thầy cô của Quân cùng lũ đàn em được chấm dứt. Những ngày tháng cấp 2 của
Phương cũng bình yên hơn, và cô nhóc cũng lành lặn đến lớp, không nơm
nớp lo sợ như trước nữa.
3 năm sau…..
Kì thi cấp 3 diễn ra nhanh chóng. Thành quả của 4 năm học, cả một học kì 2 lớp chín, 5 tuần hè lao vào ôn thi không ngừng nghỉ, Phương thi đỗ
vào trường THPT Chuyên Võ Thị Sáu với số điểm khá cao: 57 điểm. Cái
Trang thì theo gia đình sang Pháp định cư. Ngày chia tay, Phương và
Trang khóc như mưa. Từ đó đến nay cũng đã 3 tháng. Sau cái ngày Quân
chuyển đi, cuộc sống của Phương yên bình, phẳng lặng trôi đi. Rồi không
biết từ lúc nào, nó quên mất thằng đại ca từng hành hạ nó không thương
tiếc suốt một nửa quãng thời gian cấp 2.
Ngày nó đến trường nhận lớp, nó suýt té ngửa khi nhìn vào sơ đồ xếp lớp, lớp nó là lớp 10C2, sẽ chẳng có gì đặc biệt nêu như nó không tò mò nhìn sáng lớp hàng xóm, ngay cạnh lớp nó – 10C3, cái tên Đào Duy Quân to
đùng, ngày tháng năm sinh cũng trùng. Nó trợn mắt, tý nghẹn bánh mì,
không tin vào mắt mình nữa. “ Chắc chỉ là 1 sự trùng hợp thôi” - nó trấn an bản thân. Lớp mới của nó khá thân thiện. Thầy Chủ nhiệm vui tính và
tâm lí. Đào Thu Huyền – cô bạn cùng bàn với nó rất dễ thương. Khuôn mặt
trái xoan, tóc mái ngố màu hạt dẻ, nụ cười với chiếc răng khểnh rất
xinh. Nhờ cô bạn mà nó cảm thấy bớt hồi hộp với lớp mới hơn.
Trống ra chơi, Huyền kéo tay nó rủ sang lớp bên cạnh, tức là lớp 10C3,
không để nó trả lời, Huyền đã lôi tuột nó đi. “ 10C3 không phải là lớp
của cái người kia sao. Chết rồi. Lỡ không phải là trùng hợp thì sao. Nếu đúng là thằng Quân thì sao. 3 năm rồi không biết nó có thù mình vụ đấy
không?” – nó nghĩ, bất giác run lên. Dù rằng trong 3 năm qua, cái Trang
đã dẫn nó đi tập võ, làm đủ trò giúp nó tự tin, mạnh mẽ hơn như “đề
nghị” với cô Giang cho nó đại diện lớp đi biểu diễn văn nghệ, bắt nó
cùng với mình làm MC trong các sự kiện của trường, nó những tưởng rằng
nó đã không còn sợ cái tên Duy Quân nữa, nhưng nó đã nhầm, chỉ cần nghe
tên thôi mà nó đã rúm ró rồi.
Mải suy nghĩ, nó không biết rằng nó và Huyền đã đến cửa lớp 10C3. Huyền
phải gọi nó mới giật mình thoát ra khỏi mớ suy nghĩ rối tung trong đầu.
Và nó còn giật bắn người hơn nữa khi nghe Huyền nói với cô bạn ngồi bàn
đầu dãy ngoài cùng:
- Cậu ơi cho tớ gặp Đào Duy Quân.
Cô bạn hỏi to xung quanh có ai là Đào Duy Quân không. Huyền quay qua nháy mắt với nó:
- Đào Duy Quân là anh họ tớ đấy! Gọi ra đây làm quen luôn. Có gì khó
khăn cậu cứ nhờ anh ấy nhé. À mà anh ấy hơn bọn mình 1 tuổi đấy.
- Ai đấy… À Huyền à. Tìm anh có việc gì đấy? - Tiếng con trai vang lên.
Nó giật bắn người, giọng nói này, đã 3 năm rồi nhưng nó không quên được, cái thằng trời đánh thánh vật, thằng chết tiệt đã bắt nạt nó suốt 2 năm học, cái thằng đã khiến nó phải đi sửa lại bộ tóc đen nhánh, cái thằng
gây cho nó khốn đốn với không biết bao nhiêu trò quỷ quái mà nó đếm
không hết. Nó cúi gằm mặt xuống, tay nó nắm chặt tay Huyền, mồ hôi túa
ra.
Huyền nhận thấy sự thay đổi kì lạ cùa nó nhưng rồi tặc lưỡi cho qua.
- À, em gái thân yêu đến thăm ông anh phá phách ấy mà. - Huyền hất mặt
sang nó - Bạn em đấy, dễ thương không? Trần Thanh Phương nhé.
- Trần Thanh Phương ? – Quân hỏi lại với giọng hơi ngạc nhiên.
Phương lại giật mình. “Thôi xong, những ngày tháng yên bình của tôi”. Nó đành lúng túng, ngẩng đầu lên, nặn ra nụ cười méo mó:
- À ừm… Chào cậu, rất vui được làm quen!
- Rất-vui-được-làm-quen? – Quân gằn lại từng tiếng - Mới có 3 năm mà đã quên tôi rồi à bạn Phương thân mến?
- Tớ… tớ… - Nó ấp úng, cúi thấp xuống lần nữa.
- Ngẩng cái đầu lên xem nào. – Quân có vẻ thích thu khi phát hiện nó học cùng trường, giở giọng đểu đểu ra lệnh cho nó.
Nó không dám ngẩng đầu, chỉ cho đến khi Quân quát:
- NGẨNG!
Nó ngẩng đầu ngay lập tức.Mắt trân trân nhìn Quân, không dám chớp, nhưng rồi cái mặt đang nhăn nhở của Quân làm nó thấy tức tức, lấn át nỗi sợ
nãy giờ. Nó cắn môi, nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Nhìn kĩ lại thì, 3 năm
qua Quân cũng thay đổi nhiều. Cao hơn (nó chỉ cái đến gần cổ cậu), da
vẫn trắng như hồi trước, mái tóc cắt ngắn, phần tóc mái dựng lên, hất
ngược ra sau, mũi cao, đôi mắt màu đen, sâu hun hút. Nhìn vào mắt Quân,
nó không biết cậu ta đang nghĩ gì nữa, đôi mắt phủ màu đen dày đặc che
đậy hết những suy nghĩ của chủ nhân chúng, môi mỏng, khẽ nhếch lên tạo
thành một nục cười nửa miệng trông đểu vô cùng. Quân.. nói thật thì… đẹp trai hơn trước, nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng là bản tính
đểu giả bắt nạt nó thì vẫn không thay đổi.
Huyền thấy tình hình không ổn, bèn mở lời trước:
- Anh Quân với Phương quen nhau à? Hay quá, vậ