
ành ngồi đong đưa chân
chờ, hình như vẫn chưa hết giận. Chưa đầy ba phút sau, một cây kem mát
lạnh đặt vào tay nó. Đúng vị socola.
- Ăn đi cho nguội cái đầu. – Quân cười đểu đểu, trong tay cậu cũng có một cây kem màu trắng.
Nó có một tật xấu là dù giận dỗi đến đâu nhưng có có đồ ăn - nhất là vị
socola là nó nguôi ngay lập tức. Nó cười toe toét với Quân, ăn kem một
cách ngon lành. Trời lạnh ăn kem thật đúng ý nó.
Trò đầu tiên mà nó với Quân chơi là trò Đĩa bay. Nó mới nghe đến cái tên này đã sợ đến xanh mặt, căn bản nó từng nghe lũ bạn cùng lớp kể rằng
đây là trò chơi cảm giác mạnh. Nó thì thần kinh yếu. Quân vẫn cứ hào
hứng kéo tay nó đến phòng bán vé, không cho nó từ chối.
- Yên tâm đi, tớ chơi thử rồi. Bình thường thôi. – Quân phẩy phẩy tay trấn an nó.
Nó thấy bộ mặt hớn hở của Quân không nỡ làm cậu thất vọng, nuốt nước bọt rồi tự trấn an bản thân tin vào lời của Quân, mặc dù cái “bình thường”
của Quân có lẽ bằng mấy lần cái “đáng sợ” của nó.
Đĩa bay là trò chơi mô phỏng hình đĩa bay với 24 ghế có đai an toàn ở
ngoài. Ở giữa là một cái trụ lớn với vô số ánh đèn LED nhiều màu. Quân
kéo nó ngồi vào ghế, hạ đai an toàn cho nó. Nó cứ luôn miệng hỏi có sợ
lắm không. Quân nắm lấy bàn tay nó, hít một hơi định trấn an nó thì… cái đĩa bay đột nhiên lao lên cao, chao đảo như một quả lắc của một chiếc
đồng hồ cực lớn. Nó gào ầm lên, tim như bắn ra ngoài.
- AAAAAAAAAAAAAAAA…..
Bàn tay nó nắm chặt lấy tay Quân, hét inh ỏi. Quân ngồi bên cạnh nó cười như nắc nẻ.
Cái đĩa bay lên đến ngọn của cái trụ lớn thì dừng lại. Nó thở hổn hển vì hét nhiều, quay sang nhìn Quân, chưa kịp nói câu gì thì cái đĩa bay đột nhiên (lần 2) rơi xuống, chao đảo lắc lư không kém phần trước. Nó lại
tiếp tục hét ầm lên, tiếng hét to nhất, át đi cả tiếng gió và tiếng gào
của những người cùng chơi. Cứ như thế làm đi làm lại nhiều lần cái đĩa
bay mới dừng lại. Cái điều mà khiến người ta thích thú là cái đĩa bay
này lên xuống chao đảo không theo một chu kì nguyên lí nào cả. Tim nó
như ngừng đập mỗi lần cái đĩa bay bất ngờ đổi hướng, bàn tay toát mồ hôi siết chắt tay Quân.
Nó lảo đảo bước xuống cái đĩa bay, Quân phải đỡ lấy tay nó cho khỏi ngã. Mãi một lúc sau nó mới hoàn hồn, quay sang quắc mắt nhìn Quân:
- Đây mà là bình thường à?
- Bình thường. Tớ có làm sao đâu? – Quân chớp chớp mắt nhìn nó, ngây thơ vô cùng.
Nó cầm lấy túi xách, đập đập vào người Quân.
- Tớ thì làm sao đấy. Cậu lừa tớ. Chết đi.
- Tớ mà chết có người lại buồn đấy. – Quân giơ tay đỡ từng đòn mạnh như
“đập muỗi” của nó, cười thành tiếng. – Thôi được rồi, xin lỗi… xin lỗi,
không đánh nữa. Chơi trò nhẹ nhàng.
- Tạm tha. Lần sau là chết đấy. – Nó dừng tay lại, nhưng vẫn không quên tặng có Quân cái cấu vào tay.
- Đánh người không xót tay. Thế giờ cậu muốn chơi trò gì?
Nó đảo mắt xung quanh. Công viên có khá nhiều trò chơi cảm giác mạnh. Nó tìm mãi rồi cũng thấy trò thích hơn: Thảm bay. Trò này không quá nhẹ
nhàng như Đu quay xe ngựa hoàng gia mà cũng không cảm giác mạnh quá như
trò Đĩa bay. Quan trọng hơn nữa người bán vé là một người đàn ông trung
niên chứ không phải là các chị tuổi “còn xuân”. Quá đúng ý nó. Nó kéo
tay áo Quân chỉ chỉ vào trò Thảm bay.
- Ừ ôk. C’mon. Here we go. – Quân hiểu ý cầm tay nó đi đến.
Nó và Quân mỗi người ngồi trên một cái thảm ở hai làn trượt cạnh nhau.
Một người đàn ông ở đằng sau đến 1 2 3 và dùng chân đẩy thảm trượt
xuống. Cái thảm trượt nhanh xuống dốc, lượn lên lượn xuống theo sóng của cầu trượt. Nó ngồi trên thảm duỗi thẳng hai chân, hai tay để trên đầu
gối, miệng hét lên thích thú. Gió luồn vào tóc nó, phần tóc mái bay
ngược ra sau.
Nó khẽ liếc sang Quân.
Cậu cũng đang cười, tiếng cười thoải mái không một chút lo âu. Gương mặt hoàn hảo trong những tia nắng hiếm hoi và những đợt gió lạnh.
Một sự hạnh phúc len lỏi và lan tỏa vào trong trái tim nó. Nụ cười này Quân chỉ dành riêng cho nó mà thôi.
Nó và Quân đi chơi các trò khác mệt nghỉ. Quân và nó chí chóe đòi chơi
các trò khác nhau. Tất nhiên là nó luôn dành phần thắng, căn bản là Quân chỉ muốn trêu nó nên mới giả vờ cãi nhau tý rồi lại giơ tay đầu hàng.
Cái quá đáng nhất chắc là lúc Quân nhất quyết lôi nó vào nhà ma. Nó vì
bấn quá đành phải giở mấy thế võ ra đánh Quân. Nhưng mà một trò không
thể sử dụng hai lần được nên Quân thắng. Nó đành phải giở chiêu nịnh nọt ra. Quân được nịnh cười không thấy Tổ quốc đâu tạm tha cho nó.
Mải chơi nên nó không để ý rằng trời đã tối mịt. Quân dẫn nó đến một nhà hàng KFC gần công viên. Nó khẽ nhăn mặt, giữ tay Quân lại:
- Ăn khoai tây lốc xoáy đi.
- Món mới à? – Quân ngạc nhiên nhìn nó. Cậu tưởng con gái thích đi cùng
người yêu đến những nhà hàng đồ ăn nhanh kiểu như thế này. Mấy thằng đàn em mách nước vô dụng thật!
- Ừ. Ăn ngon lắm.
- Thế cũng được.. – Quân chuyển hướng.
Quân phải công nhận nó l