
nó, sẽ chẳng có điều gì làm nó lơ đãng trước phòng thi cả. Hơn nữa,
nó còn phải cố gắng hoàn thành bài thi thật nhanh để bắt Huyền thực hiện lời hứa nữa.
Phòng thi nằm trên tầng sáu. Nó quyết định đi cầu thang bộ. Dù gì nó cũng đến sớm và đang có nhu cầu tập thể dục.
Cầu thang bộ vắng tanh không một bóng người. Mọi người ngày càng lệ
thuộc vào máy móc. Nó chẹp miệng. Còn một lí do nữa mà nó không đi thang máy, đó là vì nó không chịu được cảm giác lắc lư trên thang máy, rất
chóng mặt. Anh Hùng gọi nó là bà già, không thích ứng được với đồ dùng
hiện đại, ngay cả đi học cũng thế, có xe đạp điện nhưng chả bao giờ đi,
toàn đi bộ. Thế cũng được, làm "bà già" mà tiết kiệm được điện cho Tổ
quốc cũng đáng.
Nhưng nó không phải là người duy nhất chọn thang bộ thay vì thang máy.
Một cô bạn khác trường cũng có cùng chí hướng với nó. Nó cũng sẽ chẳng
phát hiện ra nếu cô bạn ấy không mở lời trước.
- Xin chào. Cậu đi thi học sinh giỏi phải không?
Nó quay lại nhìn. Mái tóc buộc cao nhưng không phải màu đen mà là màu
rêu, gương mặt khả ái, tay cầm cặp sách hình Bọt biển. Cô bạn khá thân
thiện và dễ gần. Nó mỉm cười đáp lễ.
- Chào cậu. Cậu cũng thi phải không?
- Ừ. Số báo danh 147.
- Tớ là 137.
- A. Cậu là Trần Thanh Phương phải không? Tớ biết cậu. Cậu học cực đỉnh. - Cô bạn mới phấn khích chỉ tay về phía nó.
- Haha. Tớ vẫn còn yếu kém lắm. - Khuôn mặt nó đang dần đỏ, được khen lúc nào chẳng thích.
- Khiêm tốn quá. - Cô bạn mới khoác tay nó, rất thân mật. - Cậu cũng
ghét đi thang máy giống tớ phải không? Tớ ghét lắm, trong đấy toàn mùi
người, khó chịu lắm.
- Còn tớ thì ghét cảm giác chao đảo trong cái hộp đấy. - Nó mỉm cười.
- Haha. Vậy thì đi chung với tớ. Tớ thích cậu rồi đấy.
Nó cảm thấy vui. Gặp một người thân thiện với mình trước giờ thi, lại
còn là đối thủ nữa, xem ra cảm giác cũng có phần nhẹ nhõm. Nó cũng bớt
cảm thấy sốt ruột mong cuộc thi trôi nhanh để biết được sự thật do Huyền tiết lộ theo lời cô hứa.
Cô bạn mới tên là Hân. Điều duy nhất khiến nó ngạc nhiên ở cô bạn này là mái tóc màu rêu. Nếu đã lọt vào kì thi này, hẳn là cô bạn học rất giỏi. Nhưng chẳng lẽ cô bạn này cũng thuộc vào hàng quậy phá khi nhuộm màu
tóc đặc biệt thế này? Mà cũng không nên để ý nhiều, chẳng phải con bé
Dương học cũng giỏi nhưng lại có mái tóc xoăn vàng nổi loạn à?
Trên đường lên phòng thi, Hân nói không biết mệt. Cô bạn nói từ chuyện
này sang chuyện khác, đủ các thứ giời ơi đất hỡi, trên trời dưới biển.
Người ngoài nhìn vào ai dám bảo nó và Hân vừa mới quen nhau từ mấy phút
trước.
Khi có một người bạn đồng hành, con đường mình đang đi như được rút
ngắn. Tíu ta tíu tít mãi rồi cũng lên tầng sáu từ lúc nào cũng chẳng
hay. Hân bỗng kéo tay nó năn nỉ:
- Đi... vệ sinh với tớ. Hì hì. Tớ sợ đi một mình lắm.
Nó phải phì cười trước sự ngộ nghĩnh của Hân. Còn 20 phút nữa mới đến giờ, nó cũng không vội nên gật đầu đồng ý.
- Yeah! Yêu cậu nhất. - Hân nhảy cẫng lên vì vui mừng.
Đúng là trung tâm hội nghị thành phố, cái gì cũng to với hiện đại. Đến
cả cái nơi "giải quyết nỗi buồn" này cũng to và rộng dã man, đặc biệt là hàng gương trên tường lớn vô cùng, phía dưới là bệ rửa tay, chắc là
dành cho những cô nàng muốn ngắm lại dung nhan trong lúc rửa tay. Đèn
điện sáng trưng. Đây hẳn là nơi thích hợp cho "hội thích chụp ảnh tự
sướng" của lớp nó.
Trong lúc chờ Hân "đi hái hoa", nó ôm cặp đứng trước gương ngắm nghía
nhan sắc. Gương mặt cũng bớt hốc hác đi một chút, nhưng cái quầng thâm
dưới mắt thì vẫn chễm chệ, không hề mờ đi. Chắc phải đi mua mặt nạ về
dưỡng da mất. Xuống sắc lắm rồi.
Hân bước ra rửa tay, xong xuôi cô bạn lục cặp mình tìm kiếm thứ gì đó. Bỗng Hân thốt lên:
- Thôi chết. Quên mất rồi. - Hân vội quay sang nó. - Cậu có thể đứng đây trông cặp hộ tớ được không? Tớ ra chỗ bạn tớ lấy tóc giả. Không có tóc
giả giám thị coi thi không cho vào phòng thi. Nhé!
Nó hơi bất ngờ nhưng rồi cũng gật đầu:
- Nhanh nhé, sắp đến giờ thi rồi.
- Ừ ừ. Tớ đi đây. - Hân chạy biến ra khỏi nhà vệ sinh.
Nó đứng trong nhà vệ sinh ngẫm nghĩ. Nếu tóc nhuộm mà không được vào
phòng thi thì cái Dương tính sao, mái tóc của con bé còn nổi loạn hơn cả Hân. Mà cái đứa kiêu ngạo như Dương, đừng hòng con bé chịu che dấu mái
tóc kia.
Nó nhún vai. Dù gì đấy cũng là chuyện của Dương. Hẳn là con bé đã chuẩn bị trước cho chuyện này.
Mười phút trôi qua...
Hân vẫn chưa trở lại. Nó lo lắng nhìn đồng hồ trên tường, sắp đến giờ thi rồi. Hân làm gì mà lâu vậy?
Nó lưỡng lự xem có nên chờ tiếp không, nhưng mà sắp đến giờ rồi. Hay là
cầm cặp của cả hai ra ngoài phòng thi, kiểu gì chẳng gặp Hân.
Quyết định vậy đi. Nó cầm hai cái cặp đi ra ngoài.
"Cạch... cạch..."
Cánh cửa nhà vệ sinh bị... khoá. Nó giật mình. Ai đã khoá? Nó vội vàng lục cặp sách mình tìm điện