
gười còn lại nếm thử bánh mà hắn làm, phải nói là ngon không chỗ nào chê được.
-Anh Quốc Lâm lần này chắc phải tuyển thêm nhân viên rồi, bánh của anh Duy làm rất ngon – Hoàng ngợi khen
-À…anh phải xem lại đã – Quốc Lâm vuốt cằm suy nghĩ – Mà cậu có chắc
làm ở đây không hay giống như năm trước chỉ vài ngày rồi lại bỏ tớ đi?
-Anh Duy đã làm ở đây rồi ạ? – Nó và Hoàng đồng thanh
-Phải đấy, làm với anh có vài ngày là bỏ đi để lại cho anh “Một khối sự cố lớn” bắt anh phải giải quyết đấy
-Sự cố??? – Nó trố mắt nhìn Quốc Lâm rồi nhìn hắn
-Uhm phải đó, em chưa biết đâu cậu ấy vào đây làm khách đến ăn thì ít
chứ khách đến ngắm cậu ấy thì nhiều, mà đa phần là những cô gái…haizzz –
Quốc Lâm hào hứng kể truyện, nó thì nhìn hắn như không tin vào tai
được, còn hắn thì chau mày nhìn Quốc Lâm, Hoàng thì miễm cười
-“Cái
gì, anh Duy mà được khối cô theo hả? Có nhầm không vậy anh Quốc Lâm” –
Nó thầm nghĩ, tưởng tượng ra rồi nó sởn gai ốc, rùng mình.
-Mấy em đừng nghe cậu ấy nói bậy, chỉ giỏi nói linh tinh
-Tớ nói bậy bao giờ, do cậu hoá….
-E hèm…Quốc Lâm được rồi cũng trễ rồi về thôi – Hắn chặn lại
-Uhm thôi cũng trễ rồi hai đứa về đi
Nó và Hoàng xin phép về trước, Quốc Lâm và hắn một lúc sau cùng trở về nhà của hắn. Tại phòng làm việc của hắn
-Bây giờ mới thật sự là cậu, đẹp trai hào hoa đến tớ mà còn…. – Quốc Lâm nhìn hắn nói
-Tớ không muốn bị mọi người chú ý, cậu làm ơn đừng có nói huyên thuyên
như hôm nay được không? Tớ muốn làm việc bình thường như bao người thôi
-Ok ok, mà…cậu nói thật đấy hả?
-Cậu tưởng tớ đùa à
-Ơ…nhưng sao tự nhiên lại muốn làm đầu bếp ở quán, cậu vào công ty làm có tốt hơn không?
-Công ty, tớ không thể bỏ nhưng việc làm bánh tớ vẫn phải làm
-??? Cậu còn nhớ tớ cô bé đó à
-Uhm, tớ muốn tìm lại…và thực hiện lời hứa năm xưa…
-Nhưng nhỡ….
-Thôi đừng nói tới nữa, ngày mai cậu vào công ty giúp tớ nhé!
-Giúp?
-Uhm tớ cần cậu
-Ok, nếu cậu nói thế!
- Tớ nghĩ không biết mình có nên dọn ra ngoài sống không? – Hắn đứng dậy lấy một chai rượu và hai chiếc ly lại
-Để làm gì? Cậu thật khó hiểu
-Tớ cần tìm hiểu một số việc
-Tuỳ cậu…nhưng tớ nghĩ không cần phải thế!!
-Thôi, nâng ly nào…lâu rồi không cùng cậu nhâm nhi
-Ok
Hôm nay là chủ nhật nó không phải đến lớp nhưng có một nơi
nó không thể không đến đó chính là nhà của hắn. Sau khi chuẩn bị cơm
nước cho mẹ xong nó xin phép bà ra ngoài, rồi đến ngay nhà hắn.
-Em chào chị Sam – Nó nhìn thấy chị Sam đang nhặt rau trong bếp liền vào phụ
-Uhm chào em, hôm nay đến sớm vậy?
-Dạ, anh ta đâu rồi chị?
-Sao lại gọi cậu chủ là anh ta, gọi như thế em sẽ gặp phiền phức đấy
-Nhưng tại sao em phải gọi anh ta là cậu chủ - Nó cãi bướng
-Em thiệt là…
-Mà anh ta tên gì vậy chị?
-Ơ hay, con bé này không biết cậu chủ là ai sao lại vào đây giúp việc – Chị Sam không hề hay chuyện gì cả
-À…là do sự cố thôi, chứ em không hề muốn đâu chị ơi – Nó chu môi – Mà anh ta tên gì vậy chị?
-E hèm – Hắn từ trên cầu thang đi xuống, hắn cũng nghe được phần nào cuộc trò chuyện của hai người
-Cậu chủ - Chị Sam chào với chất giọng run run
-Uhm, chị làm tiếp việc của mình đi, còn cô theo tôi
Nói rồi hắn đi thẳng về phía nhà kho, nói là nhà kho nhưng thật chất
cũng không phải vì căn phòng này không ai dùng đến nên chứa một số vật
dụng và ngày hôm qua hắn đã kịp thời biến nó thành một nhà kho đích
thực. Nó nhìn chị Sam lần nữa rồi bỏ đi theo hắn, chị Sam chỉ biết lắc
đầu mong sao hắn đừng làm khó nó vì qua cách nói chuyện chị cũng biết nó
là một đứa dễ gần, đáng yêu.
-Anh đưa tôi đi đâu thế? – Nó đi nhanh để bắt kịp hắn
-Cứ đi theo tôi, à mà….cô không biết tôi là ai thật đấy hả? – Hắn dừng lại hỏi
-Uhm, anh có nói bao giờ đâu mà tôi biết
-Đồ đầu heo – Hắn tiếp tục bỏ đi
-Cái gì? Anh dám nói tôi là đầu heo hả? Cái tên chết tiệt này, anh mới đúng là đầu heo – Nó lầm bầm theo sau
-Hủm? Cô vừa nói gì? – Hắn dừng lại
-Tôi…hehe…anh là một người đẹp trai, phong độ…hehe…đi nhanh đi, anh đưa tôi đi đâu thế?
Hắn nhếch mép rồi tiếp tục bước đi. Đi được một đoạn, rẽ trái, đứng
trước căn phòng hắn cần đến, hắn quay lại nhìn nó trong khi đó nó vẫn
còn ngơ ngác như nai tơ
-Hôm nay, cô dọn căn phòng này thật sạch – Hắn quay sang mở cánh cửa phòng, thì hỡi ơi!!!
-Phòng gì đây chứ? Dọn…dọn tới bao giờ mới xong?
Mắt nó nổi đom đóm khi nhìn thấy căn phòng, phải nói là hơn phòng làm việc của hắn mà nó dọn hôm qua gấp 4 gấp 5 lần
-Cô mau làm đi không xong thì đừng mong về!
Hắn cho hay tay vào túi quần thảnh thơi bước đi, nó ở lại nhìn căn