
ến. Tất cả tập
trung quan sát biểu hiện của họ, nhưng lần nữa thất vọng rồi. Bởi vì anh cũng không nói gì đi lướt qua cô. Phải người tinh ý lắm mới thấy, trong một khoảnh khắc, khóe mắt anh trong khoảnh khắc chợt liếc nhìn cô.
_Sao vậy? Không phải nói hai người họ đang quen nhau sao? – Ai đó không nhịn được nhỏ giọng đưa ra nghi vấn.
_Không biết, nhưng hôm qua tôi thấy họ…trong phòng uống nước mà!
_…
Với những lời thì thầm nhỏ như muỗi kêu đó, cô đều làm như không nghe không thấy.
Một ngày này, Hải Lam ở trên phòng làm việc ăn mì hộp. Nguyên nhân vì dưới
nhà ăn quá ồn ào, không ngừng có những câu bàn tán, mỉa mai vô tình hay
cố ý rơi vào tai cô. Tuy rằng không muốn quan tâm, song cô vẫn thấy
không quá thoải mái. Cho dù là món ngon thế nào, ăn vào cũng mất hết vị, còn không bằng tìm nơi yên tĩnh ăn mì gói.
Cốc mì bốc khói nghi ngút, nhất thời hương thơm tràn ngập bay khắp phòng. Hải Lam hài lòng
mỉm cười, mới ăn được vài miếng thì bỗng một giọng nói quen thuộc vang
lên.
_Tại sao không xuống nhà ăn?
Ra là cô ở trong này, thảo nào anh xuống dưới đó mà không thấy cô.
_Khụ! Khụ…Anh…- Tại sao anh ta lại quay lên?
Thấy khuôn mặt cô nghẹn đỏ vì ho, anh rất tự nhiên đi vòng ra phía sau, vỗ
lưng giúp cô thuận khí. Khoảnh khắc tay anh vừa chạm vào lưng cô, cơ thể cô phút chốc cứng đờ, phản xạ rất nhanh né sang một bên.
_Khụ!…Tôi không sao!
Đình Phong không để ý sự né tránh đó, chỉ đứng dậy đi lấy nước cho cô.
_Cám ơn…
Hải Lam lúng túng đáp, rõ ràng không được tự nhiên uống vài ngụm rồi đặt
cốc xuống, cầm đũa định tiếp tục bới mì. Nhưng thấy anh vẫn ngồi đối
diện không chớp mắt nhìn mình lại có chút ngại, cô đành khách sáo nói.
_Anh có ăn không?
Cô cứ đinh ninh anh sẽ từ chối, không ngờ anh lại không hề do dự nói “có”
làm cô ngốc lăng. Chẳng lẽ anh ta không biết đấy chỉ là phép lịch sự
thôi sao!? Nghi hoặc về nghi hoặc, song cô vẫn lấy cốc mì duy nhất còn
lại đặt trước mặt anh.
_Mì đây, còn nước sôi…
_Không cần phiền phức thế đâu, tôi chỉ muốn nếm thử chút thôi.
_Hả!?
Sự việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi cô đã quên cả phản ứng. Chỉ thấy
anh nghiêng người về phía trước tiến sát khuôn mặt cô, chợt vươn đầu
lưỡi liếm nhẹ khóe môi cô rồi nhanh chóng ngồi thẳng trở về.
_Ừm, không sai, rất ngon!
_Anh…anh…anh…anh…anh…- Cứ “anh” nửa ngày, cuối cùng cô vẫn không nặn ra được một chữ nào. Ngón tay cô run run chỉ thẳng vào anh, sắc mặt nháy mắt đỏ bừng.
Anh nhếch miệng cười quyến rũ, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn môi cô. Tiếc thật, còn muốn nếm thêm chút nữa.
Cô vừa giận vừa quẫn trừng mắt nhìn anh. Anh ta không biết thẹn sao? Lần trước cô đã bỏ qua không nói, nhưng lần này thì –
_Anh nghe thật kĩ cho tôi, đừng ức hiếp người quá đáng…
Hải Lam còn chưa nói hết, nhóm người Tần Lan đã lục tục tiến vào. Thấy cả
hai người ở cùng một chỗ, rõ ràng sửng sốt, sau đó ám muội nhìn bọn họ.
Chịu không nổi bầu không khí này, cô rốt cuộc nuốt không trôi nữa, nhanh chóng thu dọn mọi thứ rồi tức giận rời đi.
Thật vất vả đợi đến giờ tan tầm, nhưng vừa bước ra khỏi cửa công ty, cô
lại có xúc động muốn quay lộn trở lại. Không biết từ bao giờ, Đình Phong đã đứng phía đối diện, lưng tựa vào chiếc Ford màu xanh biển, vóc dáng
cao ngất cùng khuôn mặt điển trai thu hút vô số tầm mắt. Hải Lam nheo
mắt hừ lạnh, anh ta đang khoe của sao?
Một vài phút sau, cô gắng tự nhủ với bản thân, không liên quan, không liên quan đến mình, chắc
chắn không phải anh ta đợi mình…Nghĩ vậy, cô tận lực duy trì bình tĩnh,
tìm cách vòng qua xe anh xa hết mức có thể. Đáng tiếc là mọi sự không
như ý cô.
_Hải Lam!
Anh đưa tay vẫy vẫy cô, nét mặt tươi cười rạng rỡ, lại khiến cô hận đến ngứa răng. Đã biết cô không thích
phô trương, lại cố ý ngay giờ cao điểm ra vẻ thân thiết gọi cô. Anh ta
ngại cô chưa đủ phiền toái sao?
Quả nhiên không ngoài dự đoán,
tiếng gọi kia đã hấp dẫn hàng loạt sự chú ý lại đây. Dù cô rất muốn mặc
kệ không quan tâm, nhưng anh còn tiếp tục gọi lớn hơn, mà người cũng
chạy lại đây đứng trước mặt cô.
Hải Lam cảnh giác nhìn anh.
_Giám đốc, có chuyện gì không? – Ngữ khí cô rất đạm, hiển nhiên là không vui trước sự ngăn đón của anh.
_Hết giờ làm việc rồi, em không cần gọi tôi là giám đốc nữa.
Thấy sự xa cách của cô, trong lòng anh không tránh khỏi một trận mất mát.
Chẳng lẽ cô cứ phải phân rõ giới hạn với anh như vậy sao?
_Nếu không có gì thì tôi đi trước.
Đột nhiên Đình Phong nắm chặt tay, ánh mắt bỗng trở nên kiên định. Dù sao
đến nước này rồi thì anh cũng bất cứ giá nào…Anh đã nghĩ kĩ rồi, nếu anh còn không nói rõ ràng thì tình trạng cả hai vĩnh viễn sẽ chỉ như hiện
giờ.
_Tôi có chuyện muốn nói với em, chỉ có điều…- Anh thoáng
lướt qua những vẻ mặt hiếu kì vây quanh họ. – Em định nói lu