Ring ring
Yêu Em, Chờ Em

Yêu Em, Chờ Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324120

Bình chọn: 9.00/10/412 lượt.

đưa người
lạ về nhà, còn giúp thay quần áo, pha nước gừng giải rượu…Có lẽ là duyên phận đi, vì cô cảm thấy nét nào đó ở cô ấy…giống mình.

Sau đó,
cả hai nghiễm nhiên trở thành bạn thân, có một lần Tịnh Yên kể chuyện
của mình cho cô nghe. Hơn ai hết, cô hiểu được nỗi dằn vặt cũng như khổ
sở của cô ấy, nhưng bản thân lại chẳng thể giúp được gì. Chu yện tình
cảm rối ren chẳng khác nào mớ mạng nhện, một khi sa vào thật khó thoát
ra, cố giãy dụa lại lún sâu hơn. Thấy cô ấy như vậy, cô không khỏi càng
thêm kiên định ý niệm trong đầu…

Tịnh Yên cũng không nói nhiều,
thậm chí còn không cho cô hay người đàn ông đó là ai. Cô chỉ biết được
cái tên “Duy” mà cô ấy nhắc đi nhắc lại trong cơn say, và loáng thoáng
nghe Tịnh Yên nói hiện giờ anh ta đang là tổng giám đốc một công ty lớn
nào đó…Qua những biểu hiện gần đây của Tịnh Yên, cô cũng đoán ra có lẽ
họ đã gặp lại nhau. Chỉ là, khoảng cách giữa hai người thực sự quá xa,
cô sợ rằng ở bên anh ta, Tịnh Yên sẽ bị tổn thương lần nữa.

Haizz…Chuyện đến đâu lo đến đó đi. Hải Lam buông thõng vai, mệt mỏi vào bếp kiếm mì
gói. Thật ra bình thường cô cũng lười nấu cơm, chỉ vì có thêm Tịnh Yên
nên mới tuân thủ đều đặn mỗi ngày ba bữa. Những lúc đi siêu thị, cô toàn mua mấy thứ đồ ăn sẵn với đồ hộp, nhanh gọn mà tiện lợi. Sống một mình
thì thoải mái nhất chính là tự do, có thể tùy ý làm bất cứ việc gì mà
không ai quản. Nhưng đáng sợ nhất…là cô đơn. Tịnh Yên đi rồi, quanh đi
quẩn lại cũng chỉ còn mình cô. Nấu cơm cũng cho ai ăn đâu?

*****

Mì tôm, phở ăn liền, cháo ăn liền…Nên chọn loại nào nhỉ?

Trong siêu thị, Hải Lam đang phân vân cầm hai loại mì trên tay thì bỗng bị một ngoại lực va vào làm chúng rớt xuống đất.

_Xin, xin lỗi!

_Không có gì. – Cô không mấy bận tâm cúi xuống định nhặt hai gói mì, chợt
giọng nói kia lại vang lên mang theo vui mừng cùng khó tin.

_Hải…Hải Lam!?

Hải Lam ngẩng đầu lên, thấy người phụ nữ tầm ba mươi đang bế đứa bé gái khoảng hai tuổi, vẻ mặt mờ mịt hỏi.

_Cô…là ai?

_Ôi trời, Thanh Loan đây! Bọn mình học cùng nhau hồi cấp ba, trường THPT Nguyên An ý! Nhớ chưa?

_Thanh Loan!? À…

Vẻ mặt Thanh Loan trở nên hồ hởi.

_Nhớ rồi đúng không? Trùng hợp thật đấy, không ngờ gặp lại cậu ở đây. Trông
cậu vẫn chẳng khác hồi xưa là mấy, tớ nhìn cái là nhận ra ngay.

_Ừ…- Thật ra là chưa. == Nhưng người này biết tên cô, có lẽ họ từng học cùng thật.

_Cậu đi siêu thị một mình thôi à? Thế chồng cậu đâu?

_Tôi chưa kết hôn.

_Thế à…Ha ha. – Thanh Loan xấu hổ cười khan. – Quên mất, đây là con gái mình, Trà My. My, chào cô đi con!

Bé gái chớp đôi mắt to tò mò nhìn Hải Lam, lễ phép làm theo lời mẹ.

_Con chào cô.

_Ừm. – Cô hơi gật đầu xem như chào hỏi, tính cô vốn cũng không thích trẻ con lắm. Có điều dường như chúng đều vẫn thích nhìn mặt cô.

_Đã lâu rồi nhỉ, phải mười năm chứ ít gì! Mà cậu nghe tin gì chưa? Trường mình
tổ chức kỉ niệm tròn ba mươi năm thành lập, còn mời cả những cựu học
sinh cũ về dự nữa.

_Vậy sao? – Hải Lam thờ ơ đáp lời, có vẻ không mấy để tâm.

Giống như không nhận thấy sự lạnh nhạt của cô, người phụ nữ tiếp tục hào hứng tiếp lời.

_Đám người lớp mình đang hẹn nhau họp lớp ngày hôm đấy luôn, ngày 15 tháng 8, cậu cùng đi được không?

_Tôi không biết, nếu rảnh.

_Mãi mới có dịp cả lớp tụ tập mà, đi đi cho vui! À, mà cho tớ số điện thoại đi, để tiện liên lạc.

_…0984836xxx

Lưu xong số điện thoại, cô tươi cười xoay người lại.

_Xong rồi, thôi tớ đi đây, chồng tớ đang chờ. Bai nhé, cậu nhất định phải đến đấy!

Đến như gió, đi cũng như gió. Thanh Loan rời đi, một lúc lâu sau Hải Lam
vẫn còn đứng yên tại chỗ, tâm tư phức tạp không nói thành lời. Họp lớp
sao? Tức là…có khả năng sẽ gặp lại…“người đó”!?

Giờ tan tầm, Uyển Vy đang định thu thập bàn làm việc bỗng thấy Hải Lam
vẫn như cũ vùi đầu vào bảng số liệu trên máy tính, không nhịn được hỏi.

_Chị Lam, chị chưa về sao?

_Ừm, tôi còn chút số liệu cần phải xử lý, cũng sắp xong rồi.

_Vậy em về trước đây. – Biết cô là người ham công tiếc việc, Uyển Vy cũng không kiên trì.

Không biết qua bao lâu, đến khi Hải Lam mệt mỏi xoa bóp bả vai có chút đau nhức là lúc một giọng nói vang lên sau lưng cô.

_Chỗ này số liệu có vấn đề.

Cô chợt giật mình quay lại, suýt chút nữa chóp mũi đụng vào ngực anh. Đình Phong một tay chống lên mặt bàn, một tay chỉ vào màn hình máy tính, từ
phía sau nhìn lại giống như cả người cô được bao trọn trong vòng tay
anh. Tư thế muốn có ám muội bao nhiêu thì ám muội bấy nhiêu.

Trái tim cô mất không chế mà nhảy dựng, cô nghiêng người về phía trước muốn tách ra, nhưng đã chẳng còn đường để lui.

_Giám đốc, anh…

_Ừ?

Anh khẽ mỉm cười nhìn vẻ bối rối của cô, cố ý cúi xuống gần sát cô hơn.

_Phiền anh lui lại đ