Yêu Em, Chờ Em

Yêu Em, Chờ Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324135

Bình chọn: 7.5.00/10/413 lượt.

ứ? Xem đi, đến Hải Lam cũng nhớ…

Hồng Ngọc liếc sang đầy khinh bỉ.

_Chắc gì cậu ấy đã nhớ tên ông?

Cái này…Đối diện những ánh nhìn lần nữa tập trung lại đây, cô xấu hổ ho
khan hai tiếng rồi áy náy nói câu xin lỗi làm cho tất cả mọi người một
trận cười vang. Vị “cựu lớp trưởng” cũng tự động ngậm miệng vẻ mặt xám
xịt ngồi về chỗ cũ.

_Tôi biết một người cậu sẽ không quên – Thanh Loan thình lình dựa vào vai cô, đùa cợt nháy mắt mấy cái. – Đoán xem, Phong nha…

Hải Lam thoáng cứng ngắc thân mình, song nhanh chóng phục hồi tinh thần,
thản nhiên nở nụ cười nhạt. Từ trước đến giờ cô vốn giỏi che giấu cảm
xúc nên ai cũng nhìn không ra vẻ bất thường.

_Đúng rồi, sao Phong chưa đến nhỉ? Có ai gọi cậu ấy chưa?

_Gọi rồi, thấy bảo lát nữa sẽ tới.

Thật sẽ đến sao? Cô khẽ nhấp mím môi, nhẹ buông xuống mí mắt.

_Nhắc đến mới nhớ, ngày xưa cậu ta theo đuổi Hải Lam đủ thảm nha! Nghe nói đến giờ còn chưa kết hôn, hay là…tại “ai đó” nhỉ!?

_Chắc rồi, cả Lam cũng thế, liệu cả hai có “hẹn ước” gì trước không thế?

Tiếng cười đùa vang lên khắp nơi, ai nấy đều tràn đầy mong đợi chờ xem phản
ứng thất thố của Hải Lam, kết quả một đám thất vọng. Chỉ thấy nét mặt cô vẫn bình tĩnh không gợn sóng, không tránh khỏi sâu sắc cảm nhận không
thú vị. Aiz, làm sao họ lại quên biệt hiệu cô là “băng nữ” đâu?

Được khoảng nửa tiếng, chủ nhiệm lớp bước vào, mọi người tiến lên ồn ào thăm hỏi, tặng quà, nhất thời bỏ quên cả việc trêu chọc Hải Lam. Cô còn ngồi thêm một lát, chờ không ai để ý đến mình mới lẳng lặng rời đi. Xem ra
cô vẫn không quá thích hợp với những đám đông.

Vừa bước ra phía
ngoài, nháy mắt cô thả lỏng tâm tình, hít thở sâu bầu không khí trong
lành. Bất tri bất giác đi đến sau trường, Hải Lam lơ đãng ngắm nhìn hàng bạch đàn xen kẽ vài cây bằng lăng già đang đung đưa đón gió. Từng chùm
hoa bằng lăng nở rộ, cánh hoa tím nhạt lất phất tung bay. Cô khẽ đưa tay đón lấy cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, vô thức mỉm cười. Đáy mắt xẹt qua một tia tưởng niệm, nơi này…lần đầu tiên có người tỏ tình với cô. Thời
gian trôi qua như dòng nước, đã đi là không trở lại. Cuộc đời như những
đường thẳng kéo dài, có thể là những đường song song vĩnh viễn không gặp nhau, có khi giao nhau tại một điểm rồi vĩnh viễn tách ra, có thể trùng nhau, đến khi một đường đứt đoạn, một đường cô đơn lạc lõng tiếp tục
bước đi. Con người là thế, gặp nhau để rồi chia tay…Đôi khi nhớ lại quá
khứ, có lẽ tiếc nuối nhưng cô không hối hận. Bởi vì tình cảm là thứ khó
đảm bảo nhất. Hải Lam đạm cười, thả tay cho cánh hoa bay. Việc gì đã qua rồi thì để cho nó đi…

Đột nhiên một đạo âm thanh truyền tới cắt đứt dòng yên tĩnh.

_Tôi thích em!

Cô bỗng giật mình, theo bản năng lập tức xoay người, đối diện với khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.

_Em từng nói nếu mười năm qua đi mà tôi vẫn có thể đứng trước em nói những lời này thì sẽ đồng ý với tôi!?

Bằng lăng tím nở rộ, từng đợt cánh hoa lãng đãng theo gió phiêu du. Bên
dưới tàng cây, một đôi nam nữ đang lẳng lặng nhìn nhau. Không gian, thời gian như đình chỉ, hình ảnh trước mắt như dung hợp cùng hình ảnh trong
quá khứ.

Hải Lam sợ run đứng sững tại chỗ, ngay cả một cử động
nhỏ nhất cũng không dám. Thật lâu sau, cô đột nhiên tiến tới trước mặt
anh, tháo kính ra đeo vào mắt anh, theo sau thanh âm mới không quá xác
định nói.

_Phong!?

Khó trách anh thường gây cho cô cảm
giác quen thuộc, khó trách anh nói cô nợ anh mười năm! Cho dù từng ngờ
ngợ qua, nhưng chân chính đối diện thì cô còn là không dám tin, làm sao
cũng không cách nào liên hệ giữa anh trong quá khứ với hiện giờ. Anh
trong ấn tượng của cô là cậu bạn cao gầy có khuôn mặt ưa nhìn, tính tình sáng sủa hoạt bát, hòa đồng với mọi người, lại thường hay bày trò thu
hút sự chú ý của cô. Còn anh của bây giờ gần như đã lột xác thành người
khác, thành thục quyết đoán, quanh thân tràn đầy sức hấp dẫn của đàn
ông, ngoại trừ việc hay tìm cách gây khó dễ cô. Duy nhất không thay đổi, có lẽ chỉ có nụ cười đó, rạng rỡ, dịu dàng mà ấm áp.

Đình Phong cứ đứng yên để mặc cô quan sát, lúc cô đeo kính lên anh có hơi nhíu mày song thủy chung vẫn duy trì mỉm cười.

_Rốt cuộc em cũng nhớ ra?

Miệng hết mở lại đóng, cô nghĩ chắc bộ dạng mình bây giờ phải ngờ nghệch lắm. Bàn tay giấu sau lưng hơi run rẩy, cô có thể cảm nhận từng sợi từng sợi tơ trong lòng mình đang căng ra, nhẹ nhàng dao động vì bị chạm tới…

_Tại sao lại là anh?

Anh khẽ cười, bước tới gần cô hơn.

_Tại sao không thể là tôi?

Hải Lam vẻ mặt quẫn bách, bối rối lùi lại phía sau, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì.

_Kính của anh đâu?

_Năm năm trước tôi mới mổ mắt.

Bởi một lần cô nói lúc anh đeo kính trông có vẻ “đểu giả”. Khụ, dĩ nhiên cái này cô không cần biết.

_Vậy sao…- Ánh mắt cô thoáng chật vật né tránh. – Tôi còn có việc, đi trước.

Mới đó đã n


XtGem Forum catalog