Polaroid
Yêu Em, Chờ Em

Yêu Em, Chờ Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324210

Bình chọn: 8.5.00/10/421 lượt.

r/>
_Hồi nãy em cũng không ăn nhiều, lát nữa ăn thêm cái này đi.

Cô kinh ngạc há hốc miệng, anh ta mua những thứ này từ lúc nào? Mà khoan…

_Anh không hiểu tôi nói gì sao? – Không tức giận, cũng không nổi cáu?

_Sáng mai 7 giờ 30 tôi đến đón em.

Hả?

_Vậy nhé, tạm biệt.



Hải Lam vẫn ngốc lăng đứng tại chỗ. Cô nghĩ mình không có nhận lời đi? Làm sao anh ta có thể tự nói tự quyết định như thế?

Đêm.

Cô nằm co mình trên giường, hai tay tự ôm lấy nhau. Trước kia cũng thế,
bây giờ vẫn thế, bản thân cô vẫn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn. Đau buồn hay cô độc, chỉ có thể tự mình an ủi mình, tự mình bảo vệ mình.
Sống cùng cô độc, dường như đã trở thành một loại bản năng tự động bài
xích tất cả những ai muốn tiến gần. Nhưng là…tại sao người đó còn xuất
hiện?

Mười năm, cô cứ nghĩ đã đủ để anh hết hi vọng rồi, đủ để
anh lãng quên cô rồi, không nghĩ đến anh lại quay lại xáo trộn toàn bộ
những gì cô đã cố gắng tạo dựng nên. Có thể tin anh sao? Tin anh thực sự đã vì cô chờ mười năm? Cũng quá hoang đường đi. Hoặc giả anh về cũng
chỉ là trùng hợp, gặp cô cũng là trùng hợp, ngẫu nhiên nhớ tới lời hứa
xa lơ xa lắc nào đó mà muốn thử nối lại liên hệ…Mà dù hết thảy có là
thật, liệu thứ tình cảm kia có thể kéo dài bao lâu? Cả đời…dài lắm. Nào
ai biết trước được điều gì.

Tin tức quản lý cùng giám đốc phòng kế hoạch đang quen nhau làm cả công
ty một mảnh sôi trào. Nếu như lúc trước có người còn nghi ngờ thì bây
giờ cũng buộc phải tin. Mỗi ngày họ đều có thể chứng kiến cảnh hai người cùng đi làm rồi cùng về, tay trong tay trông rất thân thiết, tình cảm
khiến người ta hâm mộ lẫn ghen tị.

Còn cảm nhận của Hải Lam!?
Chỉ dùng bốn từ để hình dung: hận đến ngứa răng. Buổi sáng chỉ vì trốn
tránh anh mà cô không ngại dậy sớm cả tiếng đồng hồ, không ngờ ra ngõ
vẫn bắt gặp chiếc Ford màu xanh. Những ngày tiếp theo, dù cô cố ý đi sớm hay muộn vẫn không thoát khỏi sự đưa đón của anh, tựa như anh cứ đứng ở đó chờ từ bao giờ. Lúc ra về chỉ cần cô xong việc là anh đã đứng sau
lưng cô. Cái gì mà tay trong tay, cái gì mà tình cảm thắm thiết? Cô căn
bản là giãy không khỏi tay anh được không? Còn tình trạng hiện giờ, đi
đến đâu cũng bị chỉ trỏ, soi mói, cô sắp nhẫn đến cực hạn rồi!

_Cậu nghĩ cái cô Hải Lam đó với giám đốc Phong là thật sao?

_Đùa à, bà cô đấy? Vừa già vừa xấu, chỗ nào xứng với anh ấy? – Giọng nói không che lấp sự khinh thường.

Hải Lam siết chặt tay, kiềm chế xúc động muốn xông ra. Gì mà xứng với không xứng? Nếu có thể, cô mới không cần có bất kì can hệ nào với anh ta
đâu.

_Chắc chắn là do cô ta giở thủ đoạn. Trông cái mặt thì hiền lành, ai ngờ…- Nói xong hừ lạnh một tiếng.

_Hẳn là anh ấy chỉ nhất thời thấy mới mẻ thôi, hứng thú hết rồi thế nào
chẳng đá đi. Ngay cả hoa khôi các phòng giám đốc còn không thèm liếc mắt lấy một cái nữa là.

_Hừ, lúc đấy có khi cô ta đến giẻ rách cũng không bằng, ha ha…

Mặt sau càng nói càng quá đáng. Bỗng nhiên cánh cửa buồng vệ sinh bật mở,
thấy người bước ra là cô, ba người bên ngoài chợt im bặt. Hải Lam mặt
không biểu tình bước tới vòi nước rửa tay, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Trông cô rất bình tĩnh, nhưng lại là bình yên trước cơn bão, điềm báo ai đó sắp gặp tai ương.

_Hải Lam, em xong chưa, chúng ta đi ăn. – Vừa đến giờ nghỉ trưa, Đình Phong đã đứng bên bàn cô.

_Tôi chưa đói, anh đi trước đi. – Cô không thèm ngẩng đầu lên nói.

Anh hơi nhíu mày, chặn tay lên tập tài liệu cô đang cầm.

_Ăn uống nên đúng giờ, nếu không rất hại dạ dày…

_Không cần anh lo! – Cô chợt gắt lên, hất mạnh tay anh ra. Cũng may mọi người
đều thức thời xuống nhà ăn hết rồi nên không có ai chứng kiến cảnh này.
Cuối cùng thì Đình Phong cũng nhận ra sự bất thường.

_Em làm sao vậy?

_Không sao cả. Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không thích anh, xin anh tránh xa tôi ra!

Mặt anh trầm xuống, hai đấm gắt gao nắm chặt. Dù không biết tại sao cô đột
nhiên xúc động nhưng ngực anh vẫn nặng nề tựa vừa bị ai hung hăng đánh
một quyền.

_Em nói không thích tôi?

Ánh mắt cô thoáng né tránh, không dám đối diện anh.

_Phải.

Đình Phong chậm rãi gõ gõ mặt bàn, mỗi một nhịp đều khiến tâm thần cô như
run lên. Cuối cùng thì anh cũng ngừng lại, cảm giác áp bách cũng thoáng
giảm bớt.

_Không sao cả, chỉ cần tôi thích em là được rồi. – Nói xong cũng không để ý cô phản kháng, thực tự nhiên kéo tay cô đi. Chờ
khi Hải Lam phục hồi tinh thần thì họ đã vào thang máy.

Vừa
xuống đến đại sảnh, cô còn chưa hết buồn bực vì cảm xúc bị chi phối thì
bỗng một tiếng gọi lớn vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả những người trong đại sảnh.

_Steven!

Cùng với đó là một thân ảnh
rất nhanh đánh về phía hai người, chính xác là về phía Đình Phong. Thấy
rõ người tới, anh khó nén được kinh ngạc.

_Jessica, sao cô lại ở đây?