
r/>
- Á á á... chạy chậm thôi.
- Dừng lại, anh dừng lại mau.
- Cho tôi xuống, cho tôi xuống.
- Anh đưa tôi đi đâu thế này? Trời ơi, chạy chậm lại đi anh
muốn chết hay sao mà chạy ghê vậy?
Cảnh vật bên ngoài cứ vụt qua ô cửa xe. Trúc Chi vẫn không
ngừng hét, Thiên Vương nhíu mày quát lên.
- Im lặng đi. Em ồn ào ầm ĩ chết được.
- Im gì được mà im? Anh chạy chậm lại đi.
- Không thích.
- Anh có bằng lái chưa vậy? Tôi không muốn chết kiểu này
đâu.
- Có rồi thưa cô hai.
- Lúc nào?
- Hôm qua.
Thiên Vương cười nửa miệng khi Trúc Chi hoảng hồn la toáng
lên, trêu đùa Trúc Chi thật thú vị, cô dễ gạt hơn anh nghĩ. Trúc Chi phát hoảng,
cô tái mặt đi khi anh cứ ung dung mà đạp chân ga. Chiếc xe lại xé gió lao vút
đi.
Cuối cùng thì anh cũng chịu dừng lại, Trúc Chi bước vội ra
khỏi xe, cô không bị say xe nhưng tốc độ anh thì thật khủng khiếp. Đầu óc quay
cuồng Trúc Chi lảo đảo ngồi phịch xuống nền cát. Một lúc sau mới lấy lại được
bình tĩnh.
- Đi thôi, em còn ngồi đó làm gì?
- Anh làm ơn đi tôi đi không nổi nữa rồi.
- Chán em thật, con bé rắc rối.
Thiên Vương cúi người xuống bế thốc Trúc Chi lên tiến về
phía bờ biển. Bãi cát mềm và cơn gió biển mát lành đón lấy Trúc Chi, cô ngồi thẫn
người ra trước vẻ đẹp huy hoàng của bình minh.
Ở phía xa ngút tầm mắt nơi mà đất trời dường như giao nhau một
khối cầu màu cam khổng lồ dần nhô lên khỏi mặt biển đen ngòm. Những tia nắng bé
con háo thắng phóng vụt lên tầng mây và trườn dài trên đầu ngọn sóng. Mặt biển
như tỉnh giấc vội cởi bỏ đi chiếc áo của đêm đen để khoác lên mình vẻ đẹp lấp
lánh của màu nắng đầu ngày. Gió lướt nhẹ mang nắng trải rộng khắp nơi. Bất kể
ai đứng trước vẻ đẹp huy hoàng này đều không giữ nổi lòng mình, niềm phấn khởi
cứ trào dâng kéo căng tràn nhựa sống.
Bình minh rực rỡ và bình yên đánh dấu sự khởi đầu cho một
ngày mới tươi đẹp.
- Vứt bỏ được chưa?
Thiên Vương đột ngột lên tiếng, Trúc Chi lơ ngơ quay nhìn về
phía anh định hỏi vứt bỏ cái gì thì mặt cô biến sắc khi anh đưa sợi dây chuyền
có lồng chiếc nhẫn lên trước mặt cô.
- Đã đến lúc em vứt bỏ cái này.
- Không!
Trúc Chi hét lên quay phắt ra biển theo hướng ném của Thiên
Vương. Biển cả bao la đã nuốt chững lấy tình yêu của cô. Trúc Chi đau đớn tuyệt
vọng nhìn kỉ vật của Thanh Phong biến mất trước mắt mình, cô khóc thét lên.
- Đồ tồi! Sao anh lại làm vậy? Sao lại vứt chiếc nhẫn của
tôi?
- Đâu có tôi vứt luôn sợi dây chuyền đó chứ! - Thiên Vương
nhún vai phân trần
Trúc Chi ngồi thụp xuống bãi cát, gục mặt khóc, miệng vẫn
không ngừng mắng anh là đồ tồi.
- Còn mắng nữa là tôi quăng em xuống biển luôn bây giờ.
Thiên Vương vừa đeo sợi dây chuyền có lồng chiếc nhẫn vào cổ
Trúc Chi vừa lạnh giọng răn đe. Trúc Chi nín bặt vội vã đưa tay nắm chặt lấy
chiếc nhẫn lòng khấ khởi vui mừng, Trúc Chi cứ tưởng suốt đời này cô đã đánh mất
tình yêu của Phong.
***
Chiếc Ferreri vẫn lao vun vút trên đường mặc dù Trúc Chi đã
xuống nước năn nỉ "Anh làm ơn chạy chậm một chút đi, em sợ." Nhưng
Thiên Vương vẫn cứ phóng như bay và lí lẽ của anh là "Em bảo chạy chậm một
chút chứ có bảo chạy chậm thế nào đâu."
Khi đã an toàn đứng trước cửa nhà Trúc Chi mới thôi cằn nhằn
nhưng vì khiếp đãm trước tốc độ của anh và vì cơn buồn ngủ kéo đến lại còn cộng
thêm việc sắp trễ học nên mặt mày cô trông thật thê thảm khổ sở.
- Được rồi, em vào ngủ đi chiều rồi đi học.
- Anh vừa phải thôi trời còn chưa sáng đã bắt tôi dậy bây giờ
còn bắt tôi trốn học nữa sao?
- Có học đâu mà trốn, khối 11 được nghỉ buổi sáng.
- Ai cho nghỉ? Anh à?
Trúc Chi nhăn nhó, chắc anh lại định gạt cô nữa đây. Cô đâu
ngốc đến nỗi không nhớ được lịch học.
- Ừm, tôi cho nghỉ đấy.
- Xì! Anh tưởng mình là ai chứ? Tôi không ngốc thế đâu.
Trúc Chi vừa dứt lời thì điện thoại có tin nhắn một là của
An An một là của lớp trưởng. Hàng mi cong chớp liên tục, cô không tin vào mắt
mình cả hai tin nhắn đều có cùng một nội dung thông báo là hôm nay khối 11 được
nghỉ buổi sáng chiều học bình thường.
Thiên Vương cười tươi trước vẻ bất ngờ của Trúc Chi, anh đột
ngột hôn lên tóc cô rồi phóng xe đi bỏ lại cô nàng đang đỏ mặt đứng bất động.
Một buổi sáng u ám không chút nắng mặt trời lười biếng nấp
sau tầng mây, gió cứ thốc từng cơn lạnh lẽo. Ở nghĩa trang người ta lại thấy một
cô gái nhỏ với ánh mắt buồn thương mang theo cây đàn violin và bó hoa bách hợp
trắng muốt đến ngồi thừ bên bia mộ.
Anh từng căn dặn nếu một mai không có anh bên cạnh thì cô
không được khóc nhưng sao nó quá khó. Cứ nghĩ về anh, nghĩ về khoảng thời gian
đã qua thì nước mắt tự động lăn dài. Yêu thương là cái gì đó rất đau, nhớ cũng
đau mà quên cũng đau.
Những tháng ngày giả dối bên Đông Quân càng khiến tình yêu của
Trúc Chi sâu đậm hơ