
n và cũng đau thương hơn. Vỏ bọc của anh quá hoàn hảo hay cô
quá ngu si? Thật nực cười khi cô yêu Phong đến thế mà lại nhầm lẫn không nhận
ra đó không phải là anh.
Ngồi lúc lâu Trúc Chi lại lấy đàn ra chơi. Vẫn là giai điệu
nhẹ nhàng của bản Song from secret garden. Không gian tĩnh lặng của nghĩa trang
như tan chảy cùng nỗi niềm, một vài người đi viếng mộ gần đấy không kìm lòng nổi
để rồi cũng vô tình hòa mình vào tình yêu cách trở này.
Trúc Chi vừa đặt cây đàn xuống thì chuông điện thoại reo
lên, cô nghe máy nhưng chưa kịp lên tiếng thì giọng nói lạnh uy quyền ở đầu dây
bên kia đã vang lên.
- Ở đâu đấy?
Trúc Chi thở hắt ra.
- Nghĩa trang.
- Ngồi yên đó tôi đến ngay nếu em dám bỏ đi thì chết chắc.
Tiếng tút tút vang lên bên tai, Trúc Chi nhăn nhăn cô thấy
khó chịu với cái cách hành xử lạ lùng của anh. Chẳng hiểu nổi bây giờ anh xem
cô là cái gì mà hở chút ra là ra lệnh cho cô.
- Cua!
Trúc Chi giật mình khi từ sau lưng tiếng gọi quen thuộc vang
lên. Đông Quân đứng đấy nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Ngây người hồi lâu Trúc Chi vội vàng cầm lấy cây đàn bỏ chạy,
cô vẫn chưa đủ can đảm để đối mặt với anh dù biết rất rõ anh là Đông Quân. Khoảng
thời gian qua đã có quá nhiều điều xảy đến giữa anh và cô, yêu nhau một cách giả
dối.
Đông Quân vội níu tay Trúc Chi lại.
- Em đừng tránh mặt anh như thế nữa có được không?
- Buông em ra.
- Em từng nói dù có chuyện gì xảy ra thì cũng đừng lướt qua
nhau như người xa lạ, sao bây giờ em đối xử với anh như thế?
- Phải, em từng nói như thế nhưng đó là lời em dành cho
Thanh Phong chứ không phải dành cho anh.
- Anh...
- Anh là Đông Quân.
Trúc Chi hét lên, vung tay anh ra cô bỏ chạy thật nhanh, chạy
để tránh mặt anh và cũng để tránh sự điên cuồng của nỗi nhớ mang tên Thanh
Phong.
Đông Quân chết lặng người đi chưa bao giờ việc có người gọi
đúng tên lại khiến anh đau đớn đến thế. Tần ngần một lúc lâu rồi anh cũng chạy
theo Trúc Chi, anh không hiểu vì sao mình lại chạy theo nhưng con tim và đôi
chân anh muốn thế.
Trúc Chi vừa chạy đến cổng nghĩa trang thì
"Kétttttttt".
Một chiếc Mercedes đen thắng gấp trước mặt, một nhóm người mặc
áo đen nhanh chóng túm lấy Trúc Chi lôi vào trong xe, cô hốt hoảng vùng vẫy
nhưng chiếc khăn tẩm thuốc mê khiến cô nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Vừa lúc đó chiếc Ford Focus Sport màu trắng trờ đến, Thiên
Vương chỉ kịp nhìn thấy Trúc Chi bị kéo lên xe, anh giận dữ nhấn chân ga cho xe
đuổi theo. Cùng lúc đó Đông Quân cũng kịp chứng kiến sự việc, anh lôi tài xế của
mình ra ngoài rồi cũng phóng xe đi.
Cuộc rượt đuổi tốc độ của những kẻ lắm tiền, ba chiếc xe một
đen một trắng một ánh ghi lao nhanh trên xa lộ. Chiếc Mercedes đen biết mình bị
bám theo nên càng phóng nhanh hơn. Hai chiếc xe màu trắng và ánh ghi chia ra
hai bên ép sát chiếc xe màu đen. Cùng lúc đó không biết từ đâu xuất hiện thêm
hai chiếc Mercedes đen, chúng mạnh bạo tông vào đuôi xe của Thiên Vương và Đông
Quân. Sau một đoạn đường dài rượt đuổi hai chiếc Mercedes đen tăng tốc lao lên
phía trước dàn hàng ngang tạo rào cản rồi đột ngột thắng gấp.
Do tốc độ quá nhanh nên hai chiếc Ford màu trắng và ánh ghi ở
phía sau không tránh kịp, cả hai đâm sầm vào chiếc Mercedes đen và bị tông bởi
những chiếc xe ở phía sau. Một vụ tai nạn giao thông kinh hoàng.
Trong khoảng khắc hai chiếc xe chạm vào nhau Thiên Vương và
Đông Quân đã kịp nhảy khỏi xe. Khi cả hai định thần lại thì chiếc Mercedes đen
chở Trúc Chi đã tẩu thoát.
- Khốn khiếp.
Thiên Vương nghiến răng giận dữ. Ác quỷ hiện hình.
- Đem xe đến đường X và cho người truy lùng chiếc Mercedes
đen biển số L1 - 8377 ngay.
Thiên Vương quát lớn trong điện thoại.
Khi tỉnh lại Trúc chi phát hiện mình đang bị trói trên chiếc
ghế gỗ ở trong một căn nhà hoang, vây xung quanh cô là bọn người mặc áo đen lạ
mặt. Sau một hồi vùng vẫy khiến sợi dây trói thít chặt hơn Trúc chi đau ê ẩm đành
ngồi yên suy nghĩ tìm cách thóat thân.
Dưới cái nắng nhạt của ngày mây giăng căn nhà hoang trở nên
rùng rợn hơn, một không gian vắng lặng êm đềm đến đáng sợ.
Trúc chi lã mồ hôi ướt cả hai bên vầng thái dương khi từ
trong vệt tối một con dao phóng thẳng đến. Nó lướt xẹt ngang qua mặt.
Một giọng cười lớn cùng tiếng nói ồm ồm vang lên.
- Sao rồi con? Sợ lắm à?
Một gã đàn ông trung niên với gương mặt nham hiểm bước tới
trước mặt Trúc Chi.
- Ông là ai? Sao lại bắt cóc tôi? Tôi đắc tội gì với ông
sao?
- Mày thì không nhưng cha mày thì có. Hắn có tội với tao.
Lại là những nguy hiểm từ chốn thương trướng khóc liệt mà ba
và anh hai Trúc Chi đang dấn thân vào. Trên thương trường chỉ cần bạn tài hơn,
bạn giỏi hơn và bạn giàu hơn thì đã được xem là một cái tội. Còn cạnh tranh là
còn thủ đoạn. Trúc Chi đã quá quen với những trò đê hèn bẩn thỉu này.
- Thật