Duck hunt
Yêu Không Giới Hạn

Yêu Không Giới Hạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210832

Bình chọn: 8.00/10/1083 lượt.

n an rồi nhanh bước về phía cổng, anh không mặc đồng phục có lẽ anh đến trường chỉ để hỏi thăm về Gia Hân. Điều này lại càng làm Vũ Phương bất an hơn.

Chỉ vài bước, anh bị chặn lại.

- Anh đi đâu vậy? Hôm nay Hiệu trưởng mới sẽ tới tiếp quản công việc đấy. – Bảo Châu chắn ngang trước mặt anh, có ý nhắc nhở.

- Anh phải đi ngay. Em và Minh Thành tiếp đón Hiệu trưởng được mà phải không?

Anh khéo léo lách qua người Bảo Châu rồi đi thẳng ra cổng, mặc kệ sự nhăn nhó, khó chịu của cô gái phía sau.

- Nè… nè… Tôi kêu cô đấy.

Vũ Phương chần chừ một lát rồi quay đầu lại, chỉ vào mình để xác minh:

- Cô gọi tôi à?

- Chẳng lẽ tôi tự gọi mình sao? – Bảo Châu bước về phía Vũ Phương, đôi giày cao gót nện xuống sân trường lốc cốc, giọng chua ngoa.

- Tôi là Vũ Thu Phương không phải “Nè”.

Mũi giày cao gót dừng lại, cách Vũ Phương chừng một mét, hai tay khoanh trước ngực.

- Tôi mặc kệ cô là ai, trả lời tôi biết lúc nãy hai người đã nói những gì?

Vũ Phương ra vẻ trầm ngâm:

- Ưm… tôi quên rồi.

Cô nhoẻn miệng cười để lộ hai má lung đồng tiền sâu hun hút, cố ý trêu người.

***

Đường vắng, phố khuất gió, có chiếc lá khô rời cành. Đôi giày xanh nhẹ từng bước, tránh không giẫm lên những chiếc lá nhưng dù vô tình hay cố ý cũng không tránh khỏi vài âm thanh giòn giã, tan nát.

Đóa hoa bách hợp trên tay tỏa hương ngây ngất, cô đã mua nó ở một tiệm hoa gần quán cà phê. Hoa bách hợp – loài hoa của sự thuần khiết – loài hoa mẹ cô yêu.

Đôi giày xanh dừng lại, vô hồn nhìn về phía chiếc Nissan màu đen bóng đậu trước ngôi nhà nhỏ của mình…



Chiếc ghế đá gần bờ hồ, có hai người đang ngồi, đóa hoa bách hợp đặt ngay giữa – là khoảng cách.

- Anh xin lỗi…

Lâm Vũ mở lời bằng giọng trầm ấm, đôi mắt phủ nét buồn man mác lên mặt hồ tĩnh lặng.

Gia Hân mím môi, hai tay chống hờ lên ghế, chân khẽ đung đưa. Cô không nói gì mà đúng hơn là không biết nên nói gì. Trách anh ư? Cô sao có thể.

- Lẽ ra lúc đó anh nên nói sự thật cho em biết thì chắc là không xảy ra chuyện như hôm qua đâu. – Anh bất lực thở dài, hai tay tựa vào chân đan chéo.

- Anh đã không nói Chấn Nam là người cứu em. – Gia Hân nhìn ra hồ, đôi mắt mệt mỏi muốn tìm chút bình yên, trong lời nói có phần trách cứ.

- Là Chấn Nam muốn thế.

Gia Hân thoáng suy nghĩ về anh ấy – người luôn làm những điều khó hiểu.

- Hôm qua cũng may là Gia Bảo đã đến kịp.

- Gia Bảo có quan hệ gì với Chấn Nam?

Gia Hân nhìn sang anh, chờ đợi.

- Anh em kết nghĩa.

- Ra là vậy.

Đôi môi nhỏ khẽ cong lên một đường rồi chợt mất.

- Em phải về rồi.

- Anh vẫn chưa nói hết.

Bàn tay vừa chạm vào đóa hoa bách hợp sựng lại.

- Còn chuyện gì sao?

- Đừng có tắt máy nữa, mọi người sẽ lo lắng lắm đấy!

- Em biết mà.

Gia Hân cúi người chào anh rồi quay đi, những bước chân vụng về chạm đất.

- Em có thể nào tha thứ cho Hàn Phong không?

Gia Hân đơ người, đây mới là điều quan trọng anh muốn nói.

- Xin lỗi…

***

Nền trời xám tro lạnh cắt da, vài đám mây vợn lấy ánh trăng còn chưa tròn. Gió mang hơi lạnh phả vào căn phòng trắng toát sặc mùi thuốc sát trùng.

Trên giường bệnh, một cơ thể yếu ớt nhắm nghiền mắt, bờ môi cong nhợt nhạt, gương mặt điển trai bị xướt một đường dài bên má.

Người phụ nữ ngồi cạnh bên nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của con trai, đôi mắt đỏ hoe đầy xót xa.

- Mẹ, Hàn Phong vẫn chưa tỉnh sao? – Lâm Vũ bước vào.

- Ừ, một ngày đêm rồi. – Lâm phu nhân thều thào, xiết chặt hơn bàn tay đang nắm.

- Mẹ đừng lo, bác sĩ nói Hàn Phong chỉ bị chấn thương nhẹ thôi. – Anh đặt hai tay lên vai mẹ, trấn an.

- Mà mẹ à, bố đâu rồi?

- Vừa đi khỏi, con trai đang nằm đây vậy mà chỉ vì một cuộc điện thoại tứ cơ quan đã chạy đi mất, biết vậy mẹ đã bắt ông ấy bỏ nghề cảnh sát cho rồi.

Lâm phu nhân bất mãn trách móc, nhìn xuống gương mặt nhợt nhạt trên giường mà lòng quặn đau.

Gia Hân lướt một lượt qua nội dung bản thông báo, cô quay lại thắc mắc nhìn Vũ Phương.

- Cái này là sao vậy?

- Cậu nghỉ học nên không biết hôm qua thư kí của Hiệu trưởng mới đã đến họp với các thầy cô, họp xong thì cái đó được dán lên.

Hai cô gái quay đi, bước song song nhau trên dãy hành lang dài.

- Hiệu trưởng mới sao? Là ai vậy?

- Mọi thông tin đều mù tịt, ngay cả là đàn ông hay phụ nữ còn chẳng biết. – Vũ Phương nhún vai.

- Cậu đấy, đừng có mà lo chơi mãi tới lúc bị đuổi khỏi học viện thì đừng có khóc lóc với tớ.

- Xì, tớ mà không thể trụ lại sao, tớ thừa sức luôn đấy. Mà nói gì thì nói Hiệu trưởng mới đúng là ác thật xem ra lần này đám nhà giàu kia không còn lộng hành được nữa đâu. – Vũ