Yêu Không Giới Hạn

Yêu Không Giới Hạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328722

Bình chọn: 8.00/10/872 lượt.

ng nơi đang phát ra giọng nói đó. Một cô gái rất xinh với mái tóc màu hạt dẻ ngắn ngang vai đang mỉm cười nhìn cô với hai lúm đồng tiền xinh xắn.

- Bạn là?

- Sáng nay mình đã gặp nhau trên xe ấy. Cậu sao mau quên thế nhỉ?

- Ơ…là cậu sao…hì mình xin lỗi.

- Không sao. Giờ mình là bạn nha. Mình là Vũ Thu Phương, mọi người hay gọi mình là Vũ Phương. – Cô gái chìa một tay trước mặt Gia Hân nụ cười trên môi vẫn rạn rỡ.

Bắt lấy bàn tay trước mặt mình, Gia Hân cười tít mắt. Một tình bạn mới bắt đầu.

***

Tiếng chuông báo hết giờ vang lên.

Gia Hân cùng người bạn mới quen, Vũ Phương vội bước ra khỏi trường đón xe.

Là xe đưa đón học viên nhưng chủ yếu chỉ toàn là học viên nhóm 2 bởi học viên nhóm 1 ai ai cũng có xe hơi xịn đưa đón.

Cả hai nói chuyện rất lâu, dần dần Gia Hân cảm thấy yêu mến cô bạn Vũ Phương hơn. Vũ Phương không phải học sinh nhóm 2, cậu ấy vào trường nhờ vào gia cảnh. Gia đình có một công ty chuyên về mỹ phẩm rất lớn nhưng chưa bao giờ cậu ấy xem mình là một tiểu thư giàu có.

Vũ Phương một phần vì ghét bọn con nhà giàu lúc nào cũng chỉ biết khoe khoan, xem thường người khác, một phần vì muốn học tập tốt nên cậu ấy đã xin chuyển sang nhóm 2. Gia Hân rất thích tính cách ấy của Vũ Phương, cô tin rằng mình sẽ có một tình bạn đẹp.





- Mày đúng là thằng vô dụng. Sao tao lại có thằng con như mày. Mau ra khỏi đây đừng để tao thấy mặt mày trong nhà này nữa. – Người đàn ông trút hết mọi bực tức xuống cậu con trai. Không chút thương tiếc, ông vung tay đánh liên tiếp mấy cái vào mặt nó.

Mấy cái tát đau điếng nhưng cậu bé không hề có một hành động nào là phản kháng hay đau đớn. Không một sắc thái trên gương mặt, không rơi bất cứ giọt nước mắt nào, cậu bé vẫn đứng đó, dửng dưng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Cậu ngước nhìn ông, nhìn người cha ruột của mình. Ánh mắt cậu không còn nỗi đau vì cậu đã đau quá nhiều, điều duy nhất hiện hữu trong đôi mắt cậu là sự lạnh giá đến cực độ. Thái độ của cậu càng là ông ta thêm tức tối, đôi mắt hằn lên những tia giận dữ, ông ta vung tay tát cậu thêm mấy cái. Nhưng bàn tay ông chưa kịp chạm đến gương mặt lạnh giá kia thì bị giữ lại.

- Chủ tịch tôi xin ông đừng đánh cậu chủ nữa. – Vị quản gia đứng kế bên vội vàng chạy đến ngăn. Ông quay sang cậu chủ nhỏ:

- Cậu chủ hãy xin lỗi chủ tịch đi.

Cậu bé không màng để ý đến những lời vị quản gia kia, cậu chỉ thẳng tay vào mặt bố mình, đôi mắt trở nên sắc lạnh:

- Tôi không có lỗi.

***

Một ngày mới lại bắt đầu cho bao điều mới mẻ. Một tình bạn mới, một thế giới mới và một tình yêu đang bắt đầu nở rộ.

- Bố đi làm ạ.

- Ừm. Con đi học vui vẻ nhé Hân Hân. – Ông xoa đầu Gia Hân rồi mở cửa bước vào xe.

Nhìn theo chiếc xe hơi khuất dần phía con đường, khẽ mỉm cười, Gia Hân quay lại khóa cửa cẩn thận để chuẩn bị đi học.

- Triệu Gia Hân.

Một chàng trai với mái tóc đỏ cá tính đang đứng gần đó nhìn Gia Hân, khoác trên người bộ đồng phục nam sinh, balo được đeo một bên vai, bên cạnh là chiếc moto phân khối lớn.

Cô nghiêng đầu nhìn người con trai lạ lẫm.

- Tôi là Lâm Hàn Phong. Nhớ chứ? – Nở nụ cười sát gái, cậu ta từ từ tiến lại phía Gia Hân.

Bộ não thần đồng bắt đầu hoạt động. Một lúc sau như nhớ ra điều gì cô tròn mắt:

- Sao cậu lại đến đây?

- Đến tìm cậu.

- Tìm tôi sao? Có chuyện gì? – Gia Hân chỉ tay về phía mình như để chờ một lời xác minh.

- Để cám ơn cậu đã cứu tôi từ nay tôi sẽ đến đưa đón cậu đi học. – Cậu mỉm cười lém lỉnh.

- Không cần đâu tôi tự đi được. – Cô xua tay.

Nhưng Hàn Phong chẳng mấy quan tâm Gia Hân có đồng ý hay không, cậu nắm lấy cổ tay cô lôi đi.

Gia Hân tỏ vẻ không vui khi bị người khác áp đặt, cô cố vùng tay ra nhưng không được. Hành động của Hàn Phong làm cô nhớ đến Lâm Vũ. Họ thật giống nhau. Ra tới xe, cậu đưa cô cái mũ bảo hiểm và ra hiệu đội vào, nhưng cô không làm theo, mặt nhăn nhó đến khó chịu:

- Cậu mà không đi sẽ trễ giờ đó.

- Tôi có thể tự đi mà, không cần phải làm phiền cậu đâu.

Mất kiên nhẫn, Hàn Phong ụp cái mũ lên đầu Gia Hân, lên tiếng đe dọa:

- Đừng bướng bỉnh nữa. Trễ rồi. Bộ cậu muốn bị đuổi học sao?

Tuy không muốn nhưng khi nghe cậu ta nói đến chuyện bị đuổi học thì Gia Hân đành ngoan ngoãn lên xe.

***

Học viện Bingel

Tất cả vẫn tấp nập cho đến khi một chiếc phân khối lớn đang chạy với vận tốc xé gió đột ngột phanh gấp trước cổng trường làm ai ai cũng phải ngoái nhìn.

Gia Hân bước xuống xe, đầu óc như quay cuồng, đã cố kêu Hàn Phong giảm tốc độ lại nhưng cậu không hề đoái hoài tới thậm chí còn cố ý làm trái lại. Gia Hân cố gở mũ ra nhưng không được, nó khó quá. Hàn Phong ngán ngẫm nhìn rồi nhẹ nhàng gở ra giúp cô.

- Ra về nhớ đợi tôi trước cổng đấy. – Nói rồi cậu ta gồ ra chạy đi để lại một mình


XtGem Forum catalog