Polaroid
Yêu Không Hối Tiếc

Yêu Không Hối Tiếc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323574

Bình chọn: 7.00/10/357 lượt.

với cái mơ mộng hão huyền đó
sao? Cuộc sống tàn nhẫn lắm, em không thể nhắm mắt mà yêu như thế được.

- Anh cũng giống ba, mẹ đều nói như
thế.- Nó đẩy anh ra- Anh với ba mẹ có hiểu gì đâu. Anh ấy không yêu em
vì cái gia sản nhà mình. Em có thể từ bỏ cái cuộc sống giàu sang này vì
anh ấy.

- Được rồi...- Khánh Nam dỗ ngọt con bé- Nếu em ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh thuyết phục ba mẹ thì anh tin ba mẹ sẽ nghĩ cho em. Nhưng em không được khóc nữa, cũng không được bỏ ăn
nữa.

- Anh hứa chứ?

- Anh có bao giờ nói dối em chuyện gì
không?- Anh mỉm cười nhìn em gái- Anh nói được anh sẽ làm được. Nếu nó
thật sự yêu em, thì nó sẽ biết làm gì tốt nhất mà. Nín đi, không khóc
nữa. Anh sẽ bảo cô Tâm chuẩn bị cho em cái gì đó để ăn nhé, còn anh sang nói chuyện với ba mẹ.

- Dạ...- Con bé cười, một nụ cười héo hắt cũng khiến anh thấy nhói đau trong lòng.

Anh đứng dậy, bước ra ngoài và khép cửa lại.



Món nợ ân tình

Khánh Nam gõ cửa phòng làm việc của mẹ
ba mình và bước vào. Ông đang ngồi ở bàn uống nước cùng một người nữa.
Bấy lâu nay vì việc của Trác Vân mà trông ông già đi nhiều quá! Anh
không hiểu tại sao ba anh lại gọi anh đến công ty, thay vì hai ba con
trò chuyện tại nhà.

Thấy anh bước vào, người khách ngẩng đầu lên. Anh ta còn trẻ, chắc chỉ hơn anh vài ba tuổi, nước da sạm, mái tóc rối. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi cũ nhưng có vẻ gọn gàng. Rõ ràng anh ta không giống với những đối tác hay bạn bè của ba anh mà anh từng gặp.

Ngoắc tay gọi anh lại gần, ba anh nói với người khách:

- Đây là con trai lớn của chú, kém cháu 4 tuổi.

Người khách đó lại nhìn anh rồi sau đó cúi gằm mặt xuống. Khánh Nam ngồi xuống, mở lời để anh ta tự nhiên hơn:

- Chào anh.

- Đây là con một người bạn cũ của ba, anh Việt.

Ba anh hôm nay có vẻ gì đó rất lạ, không còn giữ thái độ lạnh lùng nghiêm khắc thường ngày nữa. Có vẻ như người
bạn cũ mà ba anh nói đến là một người rất đặc biệt, nhưng liệu có thể là ai được nhỉ? Tại sao anh chưa từng biết qua?

- Chắc cháu biết chú mời cháu đến đây vì chuyện gì đúng không?- Ba anh lại hỏi anh chàng đó.

Khác với thái độ rụt rè mà anh cảm nhận được, người thanh niên ấy ngẩng đầu nhìn ba anh, ánh mắt có vẻ cương nghị và thẳng thắn:

- Cháu biết. Nhưng nếu chú bảo cháu hãy từ bỏ thì cháu không thể, vì cháu đã hứa với cô ấy bằng giá nào cũng không bỏ cuộc...

- Chú biết... Chú cũng biết cháu yêu con gái chú là thật, không hề có ý vụ lợi như những đứa con trai khác trước đây. Nhưng cháu phải hiểu chuyện này là không thể được.

“Là anh ta.” Khánh Nam thầm nghĩ. Chính
là kẻ đã làm em gái anh sống không ra sống nữa, suốt ngày chỉ khóc lóc
kêu gào. Nắm tay anh tự nhiên nắm chặt lại, người anh bắt đầu nóng lên.
Nhưng có cái gì đó ngăn không cho anh nổi nóng lúc này.

- Cháu biết. Vì cháu không xứng với cô
ấy. Có lẽ không ai nên cưới con trai của một tử tù cả. Nhưng cháu không
thể nào rời xa Vân được, cháu rất yêu cô ấy.

- Chú đã quá tuổi để tin vào tình yêu đó rồi.- Hải Long lắc đầu cười nhẹ- Chú có con và chú phải lo xa hơn cho
tương lai của chúng nó. Có thể tình yêu hiện tại của hai đứa là thật
lòng, có thể vượt qua mọi thứ. Nhưng 10 năm, hai mươi năm sau nhìn lại,
có lẽ có thực sự là như thế không? Rồi đánh cãi nhau vì những xung khắc
nhỏ. Cháu có chịu nổi hay không?

- Cháu chịu được...- Anh chàng đặt tay lên ngực quả quyết.

- Cháu sẽ không chịu được đâu. Hai đứa
sinh ra đã quá khác nhau. Cháu hiểu điều đó. Con gái chú mới 20 tuổi, nó còn chưa hiểu đời là một lẽ, nhưng bản thân cháu đã 28 tuổi đầu, không
lẽ những lý thuyết giản đơn về cuộc sống cháu cũng nhắm mắt không nhìn
sao?

- Cháu...

- Chú không nhìn đến gia cảnh nhà cháu
nhận xét, vì ba cháu và chú, cũng từng một thời là anh em vào sinh ra
tử, mặc dù chú chẳng lấy làm tự hào về cái quá khứ “oai hùng” đó. Chú
cũng không chấp nhặt chuyện cháu có những gì trong tay, vì cơ bản chú có thừa để cung cấp cho cháu. Nhưng con gái chú thì không? Người đời nhìn
vào cũng sẽ không bỏ qua những điều đó. Liệu cháu có dám chắc cháu vượt
qua được những lời đàm tiếu của thiên hạ? Cháu có dám tin rằng con gái
chú sẽ mãi tin vào cái tình yêu lý tưởng mà hai đứa đang vun đắp?

Lần này thì anh chàng Việt cúi hẳn đầu, không nói gì, dường như là đang đấu tranh dữ dội lắm.

- Cháu hiểu ý chú...- Cuối cùng Việt
cũng ngẩng đầu lên đáp- Cháu sẽ suy nghĩ những lời chú vừa nói. Dù sao,
những gì ba cháu chưa trả được cho chú, cháu sẽ trả hết.

- Ba cháu không nợ nần gì chú cả. Ba
cháu chỉ nợ cháu và mẹ cháu. Chú không lấy mối quan hệ cũ ra để làm khó
cháu. Cháu có cuộc sống của cháu, và cháu phải quyết định nó. Có những
con đường tưởng chừng là đầy đau khổ và không thể bước qua, nhưng nó còn dễ dàng hơn những con đường êm ái mà không có lối đi tiếp.

- Chú hãy cho cháu gặp cô ấy, cháu sẽ chấm dứt tất cả...

- Cháu có chắc là sẽ