
áo sáng.
8h15, chị ngẩng đầu nhìn lên cầu thang,
nơi người giúp việc đang hớt hải chạy xuống, trên tay là một tờ giấy.
Chị vừa kêu chị ta lên đánh thức Trác Vân dậy. Linh cảm như có việc gì
đó không hay, chị bật dậy, mặt hơi tái đi. Người giúp việc nói nhanh:
- Bà chủ tịch, con bé không có trên phòng, chỉ có tờ giấy này thôi ạ!
Chị run run cầm lấy bức thư, nó không dài, chỉ độ nửa trang giấy. Một trang thư viết vội.
“Ba, mẹ yêu quý!
Con đi đây. Con xin lỗi vì không thể
nghe theo lời ba mẹ được. Sâu tận trong trái tim con mách bảo con rằng
con không thể sống được nếu không có anh ấy.
Con mặc kệ anh ấy có yêu con hay không.
Con mặc kệ rằng anh ấy yêu con chỉ vì muốn trả thù hay lợi dụng con. Con mặc kệ cả việc anh ấy nghèo khổ như thế nào, con chỉ biết là con cần
phải gặp anh ấy. Ba mẹ cũng từng yêu, ba mẹ cũng hiểu thế nào là yêu.
Con không hiểu tại sao ba mẹ lại không thể chấp nhận chuyện của con và
anh ấy.
Con sẽ đi tìm anh ấy, ở bên cạnh anh ấy, nếu có chết con cũng sẽ chết cạnh anh ấy. Ba mẹ đừng tìm con vì con sẽ
không về đâu. Con gái bất hiếu xin lỗi ba mẹ, ba mẹ hãy coi như không có đứa con này nữa, hãy nghĩ rằng con chưa bao giờ tồn tại trên cõi đời
này.
Con gái kính thư.
V.T.V”
Bức thư trên tay Thảo Nhi rơi xuống.
Tiếng người giúp việc hét lên và chị ta vội chạy lại ôm đỡ lấy chị trước khi chị ngã vật xuống.
***
- Sao rồi anh?- Phượng Vũ đặt chiếc túi xách tay nhỏ xuống bàn và lo lắng nhìn Khánh Nam.- Tìm thấy con bé chưa?
- Vẫn chưa?- Khánh Nam lắc đầu thở dài. Anh dựa lưng vào ghế một cách mỏi mệt.
- Đã hai ngày rồi còn gì? Nó có thể đi đâu được chứ?
- Ba vẫn cho người đi tìm khu vực quanh
đấy. Người ta nói nó có đến tìm Việt nhưng anh ta cùng với mẹ mình không quay về làng mà đã đi nơi khác. Chẳng ai biết nó đi đâu cả.
- Có khi nào họ hẹn nhau ở một nơi nào đó không?- Cô cầm lấy tay anh siết nhẹ!
- Không đâu. Vì nếu đã hẹn nhau thì nó
đã không về làng đó tìm anh ta. Hơn nữa, anh tin Việt, anh nghĩ anh ta
không phải là người không biết giữ lời hứa. Có thể anh ta biết nó sẽ
trốn về đó tìm anh ta nên anh ta đã không về làng.
Khánh Nam kéo cô tựa vào ngực mình, hôn lên tóc cô rồi nói tiếp:
- Anh thừa nhận là anh không thể hiểu
hết được tình yêu. Thật may là chuyện đó không xảy đến với mình, chứ
không thật anh chẳng biết thế nào nữa.
- Chắc sẽ tìm được Vân thôi, anh đừng lo lắng quá!
- Không lo sao được. Tính nó thế nào anh quá biết rồi. Chắc anh phải vào đó lại quá! Mẹ anh đang ốm. Từ hồi có
chuyện của nó, mẹ anh yếu hẳn. Bà lo nghĩ nhiều quá!
- Khổ thân bác.
- Hơn nữa nếu chuyện của nó không xong thì anh chẳng có tâm trí nào mà lo chuyện của mình nữa cả. Xin lỗi em.
- Sao lại xin lỗi em.- Vân cười nhẹ- Mình cũng đâu cần vội vàng đâu.
- Ừ... Thôi để anh đưa em về.
- Không ở lại chỗ em sao?
- Chắc không được. Anh về công ty sắp xếp lại ít việc. Ngày mai anh bay vô Đà Lạt luôn. Cứ ngồi đây đợi tin anh sốt ruột lắm.
- Vâng. Vậy cũng được...- Cô gật đầu nhìn anh.
Chỉ vài ngày thôi mà trông anh phờ phạc
quá! Có lẽ Khánh Nam giống tính mẹ, hay lo nghĩ nhiều. Chuyện gì anh
không được tự tay làm là anh không yên tâm. Từ hồi đi du học về, anh
chẳng có mấy thời gian nghỉ ngơi, hết lo việc công ty lại đến chuyện gia đình. Cô thương anh mà chẳng biết làm được gì cho anh hơn là cố gắng
săn sóc anh một cách chu đáo nhất.
Minh Sang trở về
Sang ngày thứ 5, người ta tìm thấy Trác
Vân đang đi lang thang trong thung lũng Thạch Liên với một trạng thái
tinh thần không ổn định. Cô bé ngơ ngác như người mất hồn, quần áo thì
bê bết bùn đất, tóc tai rối bù. Miệng cô luôn lẩm bẩm một câu: “Phải tìm thấy hoa, mình sẽ tìm thấy hoa.” Khi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ
chuẩn đoán rằng cô đang bị rối loạn tâm thần, và có thể sẽ phát điên nếu bị xúc động mạnh.
Mẹ cô, Thảo Nhi, ngất lên ngất xuống khi thấy con mình trở nên đờ đẫn như thế. Chị chỉ khóc lóc và trách bản
thân đã làm con mình thành ra như thế. Hải Long cũng như già đi cả chục
tuổi. Anh cũng không ngờ rằng cơ sự lại đến mức này, cách anh thương con lại làm hại nó thành ra như thế. Giờ đây con anh như người mất hồn,
chẳng biết gì cả, cũng chẳng nhận ra ai cả, chỉ suốt ngày lẩm bẩm những
câu rời rạc. Anh chẳng màng đến việc công ty nữa, chỉ suốt ngày ở nhà
với vợ và con.
Anh đã đưa hai mẹ con Thảo Nhi ra Hà Nội ngay sau đó, nhưng bệnh tình của Vân vẫn mù mờ một cách không thể giải
thích được. Con bé không có biểu hiện của sự nổi loạn, la hét hay gào
thét, nhưng mắt nó chẳng còn nhận ra ai nữa. Những bác sĩ hàng đầu của
ngành tâm thần học hay tâm lý học đều phải bó tay với nó. Không nỡ để
con ở lại bệnh viện, anh đưa nó về nhà, luôn có một y tá bên cạnh coi
giữ. Như thế cũng có vẻ không cần thiết vì vợ anh chẳng mấy khi rời khỏi con nửa bước cả.
Với Khánh Nam, việc ph