
an nào của sự hồi phục. Phượng Vũ thì có bao giờ biết
đề phòng ai đâu, lúc nào cũng tươi cười với người khác. Thành ra trong
cả bữa ăn, chỉ có mình anh là hay để ý đến ánh mắt có phần đắc ý của
Sang.
Để tránh thêm nhiều rắc rối, có lẽ nên
đẩy nhanh việc kết hôn, còn việc chữa trị cho Vân sẽ tính sau, vì việc
đó thực tế mất nhiều thời gian. Khi anh nói việc đó với Vũ, cô có vẻ băn khoăn:
- Nhưng bây giờ bố mẹ anh đang đau đầu
như thế, còn tâm trí đâu mà lo cho chúng mình nữa. Hay cứ đợi thêm một
thời gian nữa đi anh.
- Anh không thích đợi. Chúng ta có thể
tự lo mà. Anh muốn cưới em càng nhanh càng tốt, như thế anh mới yên tâm
làm những việc khác. Cứ nhìn Vân bây giờ, anh thấy sợ quá. Chẳng bao giờ nói trước được chuyện gì cả nên cái gì làm được thì cứ làm luôn đi.-
Anh quả quyết.
- Vậy cũng được. Nhưng đợi bố mẹ em đi du lịch về đã.
- Du lịch?- Anh ngẩn ra ngạc nhiên.
- Ngày mai bố mẹ em đi Singapore du lịch, hai tuần sau mới về. Lúc đó sẽ mời cả bố mẹ anh và bố mẹ em đến bàn chuyện này…
- Ừ… cứ thế nhé!- Anh khẽ cười mệt mỏi.
- Dạo này nhà anh ai nấy đều phờ phạc cả người.- Cô lắc đầu xót xa- Anh còn việc công ty nữa, phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy.
- Được rồi, bông hoàng lan của anh ạ.-
Anh véo má cô và đặt lên đó một nụ hôn.- Chịu khó về làm vợ hiền và chăm sóc anh cho tốt đi là được.
Phượng Vũ cười và ngả vào lòng anh. Cô
trân trọng những giây phút này, vì cô luôn có một linh cảm rất lạ về một điều gì đó rất xấu với tương lai. Cô yêu anh nhiệt tình và chân thật và cô thấy hạnh phúc khi mình cũng được đáp lại như thế.
***
Vũ khe khẽ rời khỏi phòng mẹ và bước vào phòng làm việc của bố. Ông vẫn đang ngồi cặm cụi bên bàn làm việc một
cách say sưa. Cô ôm lấy cổ bố mình và nói:
- Bố nên đi ngủ đi chứ. Ngày mai đi rồi mà giờ vẫn còn làm việc à?
- Bố đi ngủ ngay đây. Bố đang sắp xếp
lại ít lịch hẹn quan trọng ấy mà. Con mới nên đi ngủ sớm đó. Sắp thành
cô dâu rồi thì nên giữ gìn sức khỏe chứ.
- Con khỏe lắm mà bố.- Cô ngồi xuống ghế.
- Hai đứa cưới vào lúc này bố thương
quá!- Huy Khánh nhìn con gái nén một tiếng thở dài- Con bé Vân thì đang
dở điên dở khùng như thế, con về làm dâu lúc này vừa phải chăm sóc mẹ
chồng, lại vừa chăm sóc em chồng nữa.
- Cái đó là việc bình thường mà bố. Mẹ
anh ấy đâu phải dạng mẹ chồng khó tính đâu. Chú Long và anh Nam thì còn
bận việc công ty, cô ấy cần nhất lúc này là một người bầu bạn, chia sẻ
mà.
- Con gái bố lớn hẳn rồi nhỉ?- Anh cười- Thế này không lo nữa rồi. Nhớ lại ngày xưa mẹ con lúc mới về làm dâu
buồn cười lắm, chẳng biết làm gì cả, cũng may là bố mẹ ở riêng chứ không thì cả ngày mẹ con bận cãi nhau với bà nội mất.
- Con là con gái bố cơ mà.
- Bố thì bố tin ở thằng Nam. Nó là một
thằng tử tế, lại hiểu chuyện đời. Nó giống mẹ nó ngày trước, sống nặng
về tình cảm, lại thừa hưởng đầu óc nhanh nhạy và quyết đoán của chú Long nên nó sẽ còn tiến xa hơn cả chú ấy trong tương lai. Bố tin tưởng ở nó
nhiều lắm.
- Bố nói cứ như người ta mới là con trai bố vậy.- Phượng Vũ bĩu môi hờn giận.- Mai mốt mà anh ta bắt nạt con
chắc bố bênh anh ta à?
- Đó, thấy chưa, con lại trẻ con rồi.-
Khánh cười phá lên với cô con gái.- Thôi đi ngủ đi. Hai tuần nữa bố mẹ
về ta lại nói chuyện tiếp.
Vũ hôn lên má bố mình rồi vui vẻ trở về
phòng. Cô không biết rằng đây là lần cuối cùng cô được gặp ông, và cũng
là bắt đầu cho những bất hạnh liên tiếp của cuộc đời mình.
Đối mặt với quá khứ
Khánh Nam nhìn cô y tá ra hiệu rồi ngồi
xuống ghế. Cô y tá hiểu ý anh bèn đi ra và đóng cửa lại. Anh nhìn cô em
gái đang ngồi trên ghế dựa nhìn ra ngoài cửa sổ với một đôi mắt ngây ngô và nén một tiếng thở dài. Chỉ còn là quá khứ những khoảnh khắc nó nhí
nhảnh chạy ào đến ôm lấy cổ anh thì thào những câu chuyện của tuổi ẩm
ương. Giờ đây em gái anh chỉ như một cái xác không hồn, suốt ngày nhìn
ra ngoài cửa sổ với đôi mắt hoang dại.
Hy vọng duy nhất lúc này cho em gái anh
chính là Việt. Anh và ba anh đều cho người tìm anh ta nhưng Việt dường
như bốc hơi hoàn toàn khỏi cuộc sống của gia đình anh như chính anh ta
đã từng tuyên bố. Anh ta không về nhà ở Bảo Lộc cũng không về quê bố mẹ
anh ta ở ngoài Bắc. Mặc dù không chắc anh ta có thể giúp Vân trở lại như trước đây nhưng Nam vẫn cứ nuôi cái hy vọng mong manh ấy. Hơn ai hết,
anh tin vào sức mạnh của con tim sẽ làm người ta chiến thắng mọi thứ.
Vân ngoảnh lại nhìn anh, cười ngờ nghệch khiến anh thấy nhói đau trong tim. Nó vốn chẳng còn nhận ra anh, chỉ
gọi anh theo cái cách mà anh muốn nó gọi.
- Em có đói không?- Anh hỏi một câu mà nghẹn cả giọng.
Vân lắc lắc mái tóc dài không còn được
chăm chút như xưa nữa mà được cô y tá buộc lại một cách sơ sài. Nó vẫn
cười, nó hiểu anh nói gì, nhưng nó chẳng bao giờ trả lời anh cả.
- Hoa đâu?- Nó ngơ ngác nhìn ra bàn.
Không hiểu sao từ ngày phát bệnh, Vân
rất ha