Polaroid
Yêu Không Hối Tiếc

Yêu Không Hối Tiếc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323525

Bình chọn: 10.00/10/352 lượt.

ả...

- Vậy tại sao con lại chung sống với nó
như vợ chồng khi ở bên Mỹ. Con rũ bỏ mọi trách nhiệm về trinh tiết của
nó sao? Nó cho con nhiều như thế mà con có thể dửng dưng phủi tay dễ đến thế sao?- Thảo Nhi lắc đầu nhìn con trai, mắt chị bắt đầu tràn ngập nỗi thất vọng.- Nó đã gặp mẹ và khóc rất nhiều...

- Ôi mẹ của con ơi, mẹ đang sống ở thời
đại nào thế ạ? Mẹ nghĩ rằng đám con gái bây giờ còn có nhiều người coi
trọng hai chữ “trinh tiết” đến thế sao? Không đâu ạ! Và với người như
Sang thì con càng tin là cô ta chẳng hề để tâm đến chuyện đó đâu ạ! Cô
ta chủ động đến với con cơ mà, con có ép cô ta làm gì đâu...- Anh than
thở và giải thích.

- Mẹ cứ tưởng con đã trưởng thành thật
sự... nhưng những gì con vừa nói khiến mẹ thật sự thất vọng quá! Cái
nhìn phiến diện của con sẽ làm con phải trá giá đắt đấy.

- Con nhắc lại với mẹ một lần nữa, con sẽ cưới Vũ và con sẽ không bao giờ thay đổi điều đó đâu ạ!

- Tuyệt đối không được...- Thảo Nhi kiên quyết nói.

- Hãy cho con một lý do đi.- Anh cứng
đầu cãi lại.- Cô ấy đâu có giống Việt mà ba mẹ có thể dựa vào lý do gia
cảnh để phản đối tụi con. Còn nếu ba mẹ muốn con lấy Sang vì cái ghế Đại sứ đặc mệnh toàn quyền của ba cô ta thì ba mẹ cũng đâu có phải vì hạnh
phúc thực sự của con đâu.

- Mẹ nghĩ là con biết rõ hơn ai hết lý do mà mẹ phản đối hai đứa đến với nhau.

Khánh Nam hơi sững lại khi nhìn vào mắt
mẹ anh, hình như thông tin mà bà sắp nói ra thật sự rất kinh khủng. Lý
do gì mà anh biết đủ để mẹ anh đưa ra một yêu cầu nặng nề như thế? Anh
thật sự nghĩ không ra.

- Mẹ thử nói con nghe đi.- Anh đề nghị.

- Con biết Vũ nó không thể sinh được con nữa đúng không?

Câu hỏi của mẹ anh như tiếng sét đánh
ngang tai anh lúc này. Đó là thứ anh đã chôn vùi ở trong quá khứ rồi,
tại sao mẹ anh lại có thể biết được chứ? Anh đã quên nó lâu rồi nên vào
lúc này, khi nghe một người khác là mẹ mình nhắc lại anh cũng phải giật
mình.

- Mẹ...sao mẹ...- Anh ấp úng hỏi.

- Trả lời mẹ đi đã, con biết chuyện này phải không?- Mẹ anh nghiêm giọng hỏi.

- Vâng, con biết, nhưng...

- Vậy mà hai đứa cả gan dám giấu người
lớn...- Mẹ anh lên giọng cao hơn, có vẻ bà đang nổi giận sau khi đã phải kìm nén rất nhiều.

- Nhưng đó là chuyện của hơn 4 năm trước, bản thân con cũng đâu có để ý chuyện đó.

- Con còn dám nói thế sao?- Chị trừng
mắt nhìn sự ngang ngược vô lý của con trai- Dám giấu người lớn một
chuyện tày đình như thế sao? Hai đứa định giấu đến khi nào đây? Hay để
năm mười năm nữa mới thú nhận với ba mẹ là hai đứa không thể có con. Con nói đi, liệu lúc đó có khác gì con đem dao đâm vào tim ba mẹ hay không?

- Mẹ... chuyện này chỉ con biết mà thôi, Vũ không biết vì con đã giấu cô ấy...

- Lại còn thế nữa sao? Con quên con là
ai rồi à? Con là người thừa kế duy nhất của nhà họ Vũ. Mẹ sẽ phải nói gì với ông bà nội, với ba con, với tổ tiên nhà họ Vũ đây nếu tương lai của dòng họ này chấm dứt trong tay con, chỉ vì cái tình yêu mà con cho là
cao thượng con đang theo đuổi. Trả lời mẹ đi...

- Con mặc kệ...- Anh đỏ mặt đáp lại một
cách gay gắt.- Tại sao cứ phải trói buộc con vào mấy cái trách nhiệm vô
lý ấy? Con sống cho bản thân con cơ mà. Tại sao con không được sống theo ý con?

- Chính vì bấy lâu để con sống theo ý
mình nên cơ sự mới ra thế này đây. Bốn năm trước khi bà nội đề nghị bắt
con và Sang đính hôn, chính mẹ là người đứng ra phản đối để con được tự
do đi Mỹ du học và lựa chọn tình yêu cho riêng con. Nhưng những gì con
đáp lại bây giờ khiến mẹ thất vọng quá! Mẹ nhắc lại lần cuối, con có thể không chịu trách nhiệm với Sang nhưng con cũng đừng có hòng kết hôn với Vũ. Mẹ không muốn có một cô con dâu đã từng chung chạ với người khác
đến nỗi mang thai, rồi sẩy thai mà không thể có con, Như thế là dễ dãi
không chấp nhận được.

- Mẹ không được xúc phạm cô ấy như
thế...- Mắt anh long lên giận dữ- Con cũng nói với mẹ là con sẽ quyết
yêu và lấy cô ấy. Nếu không được thì mẹ cũng nên quên con có mặt trong
gia đình này đi là vừa. Con ghét mẹ, con ghét ba, con ghét cả bà nội, cả những cái hủ tục vớ vẩn mà mẹ đang áp đặt lên con. Mẹ nhìn em gái con
như thế mà mẹ vẫn còn chưa tỉnh sao. Mẹ cũng muốn con trai của mẹ như
thế phải không...?

- Con đứng lại đó.- Nhi quát lên khi thấy Khánh Nam đi ra khỏi phòng- Mẹ cấm con đi gặp nó. Ở nhà ngay cho mẹ.

- Mẹ không ngăn cản được con đâu...- Anh quay ngoắt lại nhìn mẹ mình- Con sẽ đi tìm cô ấy...

Cánh cửa đóng sập lại. Thảo Nhi thấy trong lồng ngực hơi nhói đau, chị đưa tay lên ôm lấy ngực và ngã vật xuống giường bất tỉnh.



Không lối thoát

Khánh Nam lái xe thẳng đến phòng trọ của Phượng Vũ. Đã hơn 8h tối và theo thường lệ thì giờ này cô đáng lẽ phải
đang ở nhà rồi. Nhưng cửa khóa im lìm, điện tối om báo cho anh biết là
cô chưa về. Lo lắng đã có chuyện xảy ra, anh gọi điện cho cô nhưng máy
tắt, gọi điện đến văn phòng thì không có ai bắt má