
ệt Nam: vợ chồng bác sĩ Lâm Huy Khánh.
Đến tận đầu giờ chiều cùng ngày, gia
đình các nạn nhân mới nhận được tin dữ của thân nhân mình. Phượng Vũ
cũng được thông báo vào thời điểm đó, và cô ngất đi ngay tại sảnh lớn
của công ty khi nghe tin bố mẹ mình qua đời. Cô tỉnh lại lúc nửa đêm,
khi đó xác của bố mẹ cô đang trên đường được đưa về Hà Nội bởi những
người bạn trong hội đua xe của họ khi xưa.
Người ở bên cô đầu tiên ngay khi cô tỉnh lại là mẹ của Nam. Bà đã ôm cô vào lòng khi cô gào khóc, cô thấy bà
cũng khóc, nhưng cuộc đời bà đã trải qua quá nhiều mất mát, đủ để bà
mạnh mẽ hơn cô, vượt lên nỗi đau nhanh hơn cô.
Vũ không muốn tin vào sự thật kinh khủng đó. Chỉ qua một đêm, cô mất cả cha lẫn mẹ, hai người thân yêu nhất của
cô. Không gian như đặc quánh lại quanh cô làm cô vừa đau, vừa khó thở,
cứ như có bàn tay nào đó đang bóp nghẹt lấy trái tim. Cô ngất đi không
biết bao nhiêu lần trong suốt đám tang của bố mẹ mình. Luôn luôn có một
bác sĩ túc trực bên cạnh cô để chăm sóc theo yêu cầu đặc biệt của chủ
tịch tập đoàn Lotus Vũ Hải Long, người đứng ra lo liệu mọi việc của gia
đình cô lúc này.
Ai cũng biết tình thân như thủ túc giữa
bác sĩ Khánh và chủ tịch Long của tập đoàn Lotus, nên không ai ngạc
nhiên khi ông đứng ra lo liệu chu toàn cho đám tang của hai người bạn
của mình. Và vì con gái họ luôn ở trong trạng thái tâm lý hoảng loạn nên cần có một người đủ tỉnh táo để sắp xếp mọi chuyện. 10 chiếc xe đua với những vòng hoa lớn hộ tống xe đưa xác hai vợ chồng bác sĩ Khánh đến đài hóa thân. Tro cốt của hai người được đựng vào hai lọ gốm đặc biệt rồi
được đưa về ngôi nhà mà họ ở khi còn sống.
Khánh Nam chứng kiến cảnh mất mát này,
chính anh cũng cảm thấy chơi vơi và bối rối. Anh mong sao anh có thể đến bên cô, ôm cô vào lòng, an ủi cô, cho cô một chỗ dựa vững chắc. Nhưng
anh lại ngần ngại vì anh sợ sự xuất hiện của anh càng làm cho cô thêm
đau, thêm rối bời, nên anh chỉ dám đứng xa, lẫn trong đám đông đưa tiễn, nhìn theo cô.
Mẹ anh cũng khóc suốt. Chú Khánh và cô
Linh là hai người bạn rất thân của mẹ nên mất đi họ, chắc chắn mẹ anh
cũng buồn khổ lắm. Đến ba anh còn phải rơi nước mắt trước cảnh nhìn
người ta đưa quan tài của bạn mình vào trong đài hóa thân, chứ nói gì
đến mẹ anh hay Vũ.
Sau đám tang, mẹ anh đề nghị Vũ về sống
chung với gia đình anh nhưng cô từ chối vì cô muốn quay về nhà mình, ở
một mình. Ở ngôi nhà đó còn có một chị giúp việc lâu năm nên ba mẹ anh
mới yên tâm đôi chút, nhưng vẫn dặn dò chị ta trông chừng Phượng Vũ vì
sợ cô nghĩ quẩn. Một ngày Thảo Nhi đến thăm Vũ một lần và mỗi lần đó đều ở lại cùng cô rất lâu. Bà không cho anh theo cùng, chỉ thông báo là cô
vẫn ổn.
Khoảng hơn 10 ngày sau đám tang của Huy
Khánh và Tú Linh, khi Nam vừa cùng Sang ra khỏi một cửa hàng quần áo thì một cặp đôi bước qua. Anh nhận ra người đàn ông rất sớm, còn người đó,
có lẽ do đang mải nói chuyện với người phụ nữ đi cạnh mà không nhìn ra
anh. Họ nắm tay nhau đi rất tình tứ, như một cặp tình nhân vậy.
Khánh Nam mím môi, quay người đuổi theo
họ và túm lấy vai của người đàn ông xoay lại. Nhận ra anh, anh ta hơi
ngạc nhiên, rồi bối rối nhìn sang người đi cạnh mình.
- Lúc này là lúc cô ấy cần anh ở bên
nhất mà anh lại có thể thản nhiên đi cùng một người khác à?- Anh túm lấy cổ áo anh ta, gằn giọng.
Không một chút bối rối như những người
bị bắt quả tang khác, anh ta hơi nhếch mép cười rồi gạt tay anh ra, sửa
lại cổ áo, thản nhiên nói :
- Câu này phải là tôi nói mới đúng
chứ... Anh ngốc hay sao mà không nhận ra tối hôm đó chúng tôi chỉ diễn
kịch cho một khán giả duy nhất là anh xem. Người cần ở bên cô ấy lúc này là anh chứ không phải tôi.
Nói xong, bỏ mặc anh đứng ngây ra đó,
anh ta kéo tay người tình của mình đi tiếp. Khánh Nam vẫn chôn chân một
chỗ, rồi anh ngẩng phắt đầu dậy, định chạy đi thì có bàn tay nhỏ nhắn
cầm lấy tay anh. Anh quay lại, Sang đang nhìn anh, đôi mắt hơi rưng
rưng:
- Anh... anh đừng đi... Anh đừng đi có được không?
- Xin lỗi em... Lúc này là lúc cô ấy cần anh nhất... Hãy để anh đi.
- Không mà...- Một dòng nước mắt trượt
dài trên đôi má hồng hào của cô- Anh đừng đi. Em xin anh đấy. Em biết,
nếu anh đi, thì em sẽ mất anh mãi mãi...
Khánh Nam nắm lấy tay cô, hơi siết nhẹ,
rồi anh mím môi kiên quyết quay người và bước đi thật nhanh. Câu “Anh
xin lỗi.” cuối cùng của anh nhẹ như gió thoảng, và có lẽ, Sang cũng
chẳng đủ tỉnh táo để nghe thấy lời xin lỗi đó của anh nữa.
- Cô ấy có ăn chút ít, nhưng cô ấy yếu
lắm. Cả ngày cô ấy cứ nhốt mình trong phòng ông bà chủ, rồi thỉnh thoảng khóc. Cô ấy chẳng nói với tôi hay với mẹ cậu câu nào mỗi lần bà ấy đến.
Khánh Nam nghe người giúp việc kể đến
đó, anh chạy thẳng lên phòng Vũ. Căn phòng u ám trống không. Anh đi tiếp sang phòng ngủ của hai vợ chồng chú Khánh. Cửa cũng không khóa. Anh mở
ra. Phượng Vũ ngồi bó gối ở góc giường, ngước đôi mắt đờ đẫn nhìn anh.
Anh thấy sợ, vì anh nhận ra ở cô có nét gì