Disneyland 1972 Love the old s
Ánh sáng thành phố - Full

Ánh sáng thành phố - Full

Tác giả: Lôi Mễ

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 325294

Bình chọn: 9.5.00/10/529 lượt.

đó là một người phụ nữ thế nào, có thể thao túng một Giang Á cứng cỏi như thế ra nông nỗi này? Người có thể nắm giữ và hiểu rõ hết thảy chi tiết trước khi Giang Á gây án, nhất định là người cùng hắn kết giao cực kỳ mật thiết.

"Bởi vì có người từng nói với hắn, hắn đã làm đúng, bởi vì trên thế giới này, không ai có thể vô duyên vô cớ thương tổn một người khác."

Giang Á từng nói với Phương Mộc những lời này, tựa hồ đang nghiệm chứng một sự thật thế này: Đích xác có người ở sau lưng từng tiến hành xúi giục hắn, đồng thời khẳng định tính chính nghĩa của việc hắn giết cha, về phương diện khác cũng làm nền cho hành vi tâm lý của hắn sau này.

Người này là ai?

Phương Mộc lập tức nghĩ tới Ngụy Nguy, song, ý nghĩ này khiến chính anh cũng cảm thấy phi thường: Ngụy Nguy là một người thực vật, mặc dù cô ta từng tiến hành xúi giục Giang Á, cũng không có khả năng lưu lại những số liệu án kiện này ở hiện trường.

Từ quá trình phạm tội của Giang Á đến xem, hắn vô cùng coi trọng đánh giá của người khác đối với nghi lễ báo ứng của "Ánh sáng thành phố". Mà nơi thu hoạch được loại thông tin này tốt nhất chính là mạng xã hội. Vậy, Giang Á hẳn phải thường xuyên sử dụng mạng. Người phụ nữ kia, có thể ẩn trốn trong những trang mạng, lấy danh nghĩa "Cố vấn tinh thần" tiến hành khống chế Giang Á không?

Mặc dù Phương Mộc cũng tự hiểu được loại khả năng này rất nhỏ, bởi vì với tính cách của Giang Á, sẽ không dễ dàng tín nhiệm bất luận kẻ nào, sẽ càng không tùy ý để mình bị người khác chi phối, thế nhưng, Phương Mộc vẫn nhấc điện thoại lên, nhờ Tiểu Mao của phòng giám sát mạng tiến hành theo dõi máy tính cá nhân và thông tin mạng Giang Á sử dụng, tốt nhất có thể đem hết thảy những loại như MSN, QQ cùng với email lọc một lần.

Làm xong những việc này, Phương Mộc lẳng lặng ngồi trong chốc lát, đột nhiên rất muốn đến quán cafe của Giang Á nhìn xem.

Giang Á cũng không ở trong quán, trong quán cafe chỉ có nữ nhân viên lần trước từng gặp kia. Cô thấy Phương Mộc đến, vẫn như cũ cảm thấy rất căng thẳng, còn chưa kịp chờ Phương Mộc mở miệng, liền vội vàng nói ông chủ đi vắng.

Phương Mộc gật đầu, nói: "Tôi không tìm anh ta —— Chỉ đến ngồi một chút, uống tách cafe, không chào đón sao?"

Nữ nhân viên thoáng thả lỏng một chút, lập tức lại khó xử bổ sung: "Hoan nghênh thì hoan nghênh, bất quá. . . . . . Hiện tại không còn chỗ ngồi nữa."

Phương Mộc quét mắt một vòng trong quán, đích xác, bây giờ là khoảng 3h30, người trong quán cafe đốt thời gian không ít. Có điều, anh rất nhanh nhìn thấy góc đông bắc có một bàn trống, trong quán đông nghịt người chỗ trống nọ có vẻ đặc biệt đột ngột.

"Này," Phương Mộc hướng cái bàn nọ hất cằm, "Đây không phải còn chỗ trống sao?"

"Xin lỗi, cái bàn nọ đã có người đặt." Nữ nhân viên nhíu mày, tựa hồ đối với câu trả lời của mình cũng cảm thấy lạ lùng, "Bằng không, ngài đợi lát nữa nhé?"

Phương Mộc bắt được vẻ mặt biến hóa của cô ta, suy nghĩ một chút, hỏi: "Khách này mấy giờ đến? Khi nào khách đến, tôi sẽ nhường lại chỗ."

"Chưa có thời gian xác định." Nữ nhân viên nhún nhún vai, "Từ khi tôi bắt đầu làm việc ở quán này, cái bàn đó vẫn như vậy, người đặt vẫn chưa hề tới."

"Ồ?" Phương Mộc nổi lên hứng thú, "Tại sao?"

"Không biết." Nữ nhân viên do dự một chút, tựa hồ hạ quyết tâm, "Bằng không anh ngồi trước ở đó đi, dù sao ông chủ tạm thời cũng chưa về —— Uống xong cafe rồi về, được không?"

Nguyên lai là thế. Phương Mộc cười cười, gật đầu.

Cafe không tồi, đậm đà hương thơm thuần túy, vị rất tuyệt. Phương Mộc nửa tựa trên ghế bành, ngụm nhỏ uống cafe, vừa đánh giá chiếc bàn trước mặt này. Mặc dù nữ nhân viên nói cái bàn này vẫn để trống, bất quá nhìn ra được mỗi ngày đều được cẩn thận xử lý. Mặt bàn vuông vức bóng loáng, không nhiễm một hạt bụi, mà ngay cả biển để bàn màu trắng cũng được lau chùi sạch sẽ.

Đặt sẵn đã lâu như vậy, mà người chờ đợi lại thủy chung không xuất hiện. Vô luận khách hàng là ai, chắc chắn là người cực kỳ quan trọng đối với Giang Á.

Người này là ai?

Phương Mộc ngồi trước bàn, đánh giá sảnh chính của quán cafe. Vị trí này nằm ở góc đông bắc, kín đáo, yên tĩnh, vừa vặn nằm ở góc tối ngọn đèn không chiếu xạ tới. Song, quầy bar góc tây nam cùng nó vừa vặn nằm trên một đường chéo. Ngẩng đầu, có thể quan sát được nhất cử nhất động sau quầy bar.

Người khách thần bí kia, có thể hay không đã từng ngồi chỗ này, cùng Giang Á xảy ra mối quan hệ mật thiết nào đó, thế nên anh ta (cô ta) sau khi rời đi, Giang Á vẫn cố chấp tin rằng anh ta (cô ta) sẽ trở về, vì vậy vẫn giữ lại vị trí này?

Nếu suy đoán này thành lập, vậy, người khách này, khi đó đang làm gì?

Có phải giống như mình, ung dung nhìn người sau quầy bar bận rộn hay không?

Có lẽ, anh ta (cô ta) chân chính cảm thấy hứng thú, không phải hoàn cảnh tĩnh mịch thư thái này, mà là Giang Á?

Là người phụ nữ kia. Người phụ nữ muốn bồi dưỡng Tôn Phổ thứ hai kia.

Nghĩ tới đây, Phương Mộc không khỏi cao thấp đánh giá nữ nhân viên vài lần. Nữ nhân viên hiển nhiên đã chú ý tới ánh mắt của Phương Mộc, cả người có vẻ rất mất tự nhiên. Mặc dù trong tay đ