
huyện hồi nhỏ của thiếp sao? Không phải chàng luôn muốn biết thiếp là ai, sinh ra ở đâu, bao nhiêu tuổi sao? Chỉ cần chàng châm cho thiếp mấy mũi, tất cả đều sẽ rõ ràng.”
“Không, ta không cần biết những thứ ấy. Chúng đối với ta không quan trọng… không quan trọng bằng việc giờ khắc này nàng đang đứng trước mặt ta”, chàng tha thiết nói.
“Vô Phong!”
Chàng trầm ngâm nhìn nàng.
“Nhận lời thiếp!”
Chàng do dự rất lâu cuối cùng cũng gật đầu.
… Xét cho cùng đấy là ký ức của nàng, không thể không trả cho nàng, chẳng phải sao!
“Tối nay?”
“Ngày mai.”
Tối đó chàng không ngủ. Lúc đầu, chàng không ngừng trở mình, về sau, sợ làm phiền nàng chỉ đành nằm yên không cử động. Nàng biết chàng luôn mở mắt nhìn bóng đêm. Sớm ra tỉnh dậy, nàng giúp chàng thay áo, thấy mặt chàng xanh xao, mắt có quầng thâm rõ ràng đã thức trắng đêm.
Chàng rất mau khôi phục lại tâm tình bình thường. Ăn xong bữa sáng, chàng để nàng ngồi bên cạnh mình, lấy ra vải bông tẩm thuốc nhẹ nhàng lau ba cây ngân châm.
“Có đau không?”, nàng chợt hỏi, không biết tại sao tay run lên.
“Không đau.”
Trong phòng tĩnh lặng thoang thoảng mùi hương nhẹ.
Nàng nhìn đồ đạc xa lạ trong phòng cùng với cái người mà thật ra cũng rất “xa lạ” đang đứng trước mặt, không khỏi có chút hưng phấn.
Sau ba châm, tất thảy trước mắt sẽ lập tức trở nên thân quen.
Tay của chàng rất vững vàng, chậm rãi làm những khâu chuẩn bị.
“Có nhanh không?”
“Rất nhanh.”
“Sau ba châm, thiếp sẽ lập tức nhớ lại sao?”
“Quá nửa là thế.”
Dáng vẻ và giọng điệu của chàng nặng nề, chằng bằng bảo giống như một phạm nhân lĩnh án tử hình không thể làm gì trước số mệnh của bản thân. Còn nàng lại rất căng thẳng.
“Vô Phong, chàng nói xem, thiếp của bây giờ với thiếp của quá khứ, chàng cảm thấy ai tốt hơn?”, suy nghĩ một lúc, nàng không nhịn được hỏi.
“Chưa từng có nàng của quá khứ”, chàng cười không thành tiếng, “Có điều nàng phải đáp ứng với ta một chuyện trước đã.”
“Việc gì?”
“Không được làm chuyện dại dột nữa.”
“Thiếp từng làm chuyện dại dột à?”
“Đợi nàng khôi phục lại ký ức là biết thôi.”
“Thiếp nhận lời chàng.”
“Vậy ta bắt đầu đây.”
“Vâng.”
Chàng nhấc tay, đang định châm xuống nàng chợt kêu lên:
“Dừng lại!”
“Sao thế?”, chàng dừng tay hỏi.
“Thiếp bỏ cuộc! Thiếp không muốn biết chuyện quá khứ nữa”, nàng lớn tiếng nói, âm thanh như muốn phá tung nóc nhà.
“Tại sao?”, chàng sững người ra.
“Thiếp tin chàng”, nàng cười ngọt ngào, cướp lấy ba mũi ngân châm trong tay chàng, đặt trở lại hộp, “Chàng nói chàng vì muốn tốt cho thiếp, thiếp tin lời chàng!”,
“Hà Y, giờ ta đang hồ đồ rồi…”
“Thế thì cứ để chúng ta tiếp tục hồ đồ đi!”
Chàng quay đầu lại, nhận ra vầng mặt trời vừa mới ló dạng, sương sớm đầu ngọn cỏ còn chưa tan, hoa hòe trải đầy mặt đất.
**THE END**
Chương 1: Lời dẫn
Sương mỏng mịt mùng, bình minh mới hé.
Hắn cầm trong tay một cái kéo màu đen, quỳ một chân bên ruộng hoa cạnh đình nhỏ lợp cỏ mao. Tỉ mỉ tỉa tót một gốc anh đào thấp.
Một trận gió bỗng lùa tới, sương sớm rơi vào khe cổ áo, tựa như một con rắn lạnh lẽo trườn vào trong hang, lướt trên làn da lưng ấm nóng của hắn. Mấy cánh hoa cúc khẽ lay động, lướt qua mũi hắn, lưu lại một mùi hương thoang thoảng.
Trong một thoáng ấy, hắn cảm thấy được sự biến hóa giữa hai mùa.
Gió cuối thu đã mang theo một chút hơi lạnh buôn buốt. Mùi quế trong vườn vẫn nồng đượm nhưng những cành du tím thì đã tàn úa. Tán cây bạch quả trên đầu xào xạc, lá cây rụng xuống như mưa, có một chiếc vừa khéo rơi trên vai hắn.
Lá cây bạch quả có một thứ mùi hơi đắng, hắn đưa tay khẽ lần theo những đường gân tí xíu trên mặt lá, ngón tay hơi run rẩy, tựa như một con chuồn chuồn đứt cánh.
Nếu như mẫu thân hắn còn sống, cứ vào thời gian này hằng năm, người sẽ gom những chiếc lá này lại, nhồi thành một chiếc gối, gối lên đó ngủ rất yên giấc.
Hắn đưa mắt nhìn sân viện trống vắng, một nỗi phiền muộn dâng lên trong lòng.
Sau khi thu dọn ổn thỏa, hắn vun những cành cây, bụi cỏ vừa xén lại, hốt vào trong một cái sọt trúc, vừa định tưới cây thì chợt nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân quái dị vọng tới. Đương nhiên hắn biết ai đang đến, trong mấy chục huynh đệ con chú con bác, cũng chỉ có một mình lão tam mới có tiếng bước chân kiểu này.
“Lão đại muốn gặp đệ”, Đường Uyên nói.
“Ở đâu?”, hắn hỏi.
“Vạn Tượng Canh Tân đường.”
Sau khi phụ thân qua đời, chiếu theo lệ cũ, đương nhiên hắn phải kế thừa chức vị đường chủ Hình đường.
Nhưng mà lần “theo lệ cũ” này, hắn cũng chấp hành rất miễn cưỡng. Bởi vì sự phản đối quyết liệt của Đường Lan, hội đồng trưởng lão cũng trù trừ lâu không quyết. Cho tới khi cuối cùng hắn tránh không thoát phải nhận chức cũng đã quá nửa năm.
Vị đường huynh[1'> này hơn hắn tới hai chục tuổi. Lúc mà đại đa số anh em cùng lứa hãy còn đang nũng nịu trong lòng cha mẹ, Đường Lan đã bắt đầu nối nghiệp tổ tông, tham gia vào tất cả những quyết sách quan trọng của gia tộc, hoạch định cá