
chú nhìn thê tử, trong mắt thoáng một tia ấm áp. Tiếp đó Hà Ngâm Thu đánh mắt, ngầm ra hiệu cho ông. Thuận theo ánh mắt bà, ông ta nhìn thấy một nữ nhân cao gầy đang đứng tựa vào mép cửa tường bắc ở phía xa, mắt đăm đăm nhìn vào mấy cỗ quan tài tạm thời để ở nhà trước.
Mấy tờ tiền giấy tan tác trong gió, phiêu phiêu bồng bồng, rơi xuống trước mặt hai người. Hà Ngâm Thu không nén nổi thở dài nói: “Lại một mùa thu xảy ra lắm chuyện…”.
“Tiềm nhi đưa về một cô bé, là đại phu của Vân Mộng cốc. Dọc đường luôn nói muốn để dì ngắm xem”, Đường Ẩn Tăng nói.
“Đại phu của Vân Mộng cốc? Vào lúc này? Ài, đứa trẻ này thật tùy tiện”, Hà Ngâm Thu nhướng mày, bất an nhìn nữ nhân đứng tựa cửa, “Mấy người bọn Trúc Bội… giờ chỉ sợ đang muốn đem người của Mộ Dung gia ăn tươi nuốt sống”.
Trúc Bội là vợ lẽ của Đường Uyên, nhưng là người đàn bà Đường Uyên yêu thích nhất.
Tính tình ả phong lưu, sau khi gả cho Đường Uyên rồi mà vẫn không chịu yên phận, cuối cùng bị người ta nắm thóp tố cáo lên. Đợi tới khi sắp thi hành gia pháp, lại là Đường Uyên cầu xin được thay ả chịu phạt, từ đó mới bị chặt mất một chân.
Tất cả mọi người đều cho rằng Đường Uyên làm thế thật quá không đáng, huống chi Đường Uyên ngày thường tự cho mình phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt, trước giờ không phải loại chung tình gì.
“Ta không thích nữ nhân một chân”, đây là Đường Uyên tự mình trả lời.
Trên thực tế, lưu truyền nhất chính là cách giải thích, Trúc Bội lúc ấy nói với Đường Uyên là:
“Hoặc là chàng chịu hình thay thiếp, hoặc là thiếp bỏ trốn, mãi mãi không quay về nữa”.
Đường Uyên sợ ả chạy mất, đành thay ả chịu một đao.
Nhưng lại có kẻ nói, dạng công tử đào hoa như Đường Uyên bên người tuyệt không thiếu nữ nhân, chẳng lẽ còn sợ thiếu một tiểu thiếp?
Thật chẳng biết Trúc Bội không phải là nữ nhân bình thường, ả là con gái của đường chủ Tích Lịch đường Phương Tế ở Giang Nam. Nghe nói lúc Trúc Bội bỏ trốn theo Đường Uyên, Phương Tế nổi trận lôi đình, lớn tiếng đòi san bằng Đường môn. Về sau nhiều người khuyên giải, mới không dễ dàng gì mà nuốt cơn giận này xuống, nhưng sau chuyện đó, hễ nhắc tới việc này là ông ta vẫn lửa giận bốc cao ba trượng.
Một năm sau, chính thất của Đường Uyên qua đời, Trúc Bội tiết hạnh không tốt, theo gia pháp vốn không được đưa lên làm chính. Đường môn vì kiêng nể Phương gia mới mắt nhắm mắt mở cho qua.
Đường Ẩn Tăng không nén được lại đưa mắt qua nhìn nữ nhân áo trắng đang tựa cửa kia. Mặt trắng bệch, đôi mắt sắc như kiếm, tay áo khẽ cuộn lại, không có gió mà lay động, toàn thân trên dưới mang một thứ khí âm hàn lạnh lẽo khó tả.
Trúc Bội lạnh lùng nhìn đám người trong viện, rồi “binh” một tiếng đóng sập cửa, thoắt cái không thấy bóng hình đâu nữa.
“Hôm trước nhận được tin, nói rằng phía Vân Mộng cốc có bốn người tới, đang hướng đến chỗ chúng ta, chỉ sợ chẳng mấy chốc nữa là tới nơi.
“Lại sắp đánh nhau rồi?”
“Phương Trúc Huy là đại công tử của Tích Lịch môn, ngoại hiệu là “Kinh thiên lôi”, tinh thông các loại cơ quan hỏa khí, hiện chuẩn bị chấp chưởng môn hộ.
“Bốn kẻ đang tới là ai?”
“Không rõ lắm… nghe nói Sở Hà Y cũng tới.”
“Là nữ nhân đó?”
“Ừ, là cô ta.”
“Dọc đường ta cố công khuyên Đường Hoài, muốn nó hành sự phải thận trọng, nếu không sẽ rước họa vào thân. Giờ thì hay rồi, hình như nó muốn đánh một trận sạch sẽ”, Đường Ẩn Tăng hừ một tiếng.
“Tân chưởng môn mới nhậm chức, tự nhiên muốn ra uy. Huống chi lại còn phải ứng phó với đám gia quyến đang nộ khí xung thiên này…”
“Đường Hoài không phái nàng làm gì chứ?”, Đường Ẩn Tăng hỏi.
“Thiếp nói thiếp đã sớm rửa tay gác kiếm rồi”, Hà Ngâm Thu lãnh đạm nói, bất giác sờ sờ mấy vết chai chỗ ngón tay.
“Lần trước có tam ca, tam tẩu với “Thiết thủ tam tiên”, Tạ Đình Vân mới phải cụp cánh quay về. Lần này trong nhà còn có ai đây?”
“Lão cửu. Hắn mới vân du quay về, vừa đúng lúc nhận tin dữ của Đường Tế.”
“Ta thật hi vọng hắn không ở đây”, Đường Ẩn Tăng nhìn bầu trời màu trắng xám, tâm sự nặng nề nói.
Ông ta nhìn thấy một gia nhân hấp tấp từ cửa sau chạy tới, nói bên tai Đường Hoài vài câu.
***
Trời bỗng giăng mưa nhỏ.
Hạt mưa như sợi tơ, vương trên mặt Sơn Thúy.
“Hình như chúng ta vừa đến là đã trúng mai phục”, hắn vung một đao như bay, vừa thong thả ung dung chặt bay đầu một con chó săn đang nhảy tới, vừa nói lớn với Biểu Đệ.
Bọn họ đang dùng tốc độ nhanh nhất lẩn trốn về phía dãy núi sau lưng Đường môn. Phía sau bọn họ có ba mươi mấy kẻ áo xám tay lăm lăm các loại vũ khí đuổi theo.
Độc châm, tụ tiễn, phi hoàng thạch, liễu diệp đao… các loại ám khí biết tên và cả không biết tên cứ ào ào phóng tới.
Biểu Đệ tránh thoát hai mũi phong diệp tiêu, lại thấy vai sắp trúng một quả lưu tinh chùy đột nhiên từ bên trái bay tới, Sơn Thủy nhanh tay chặt đứt dây xích đồng, quả chùy găm đầy gai nhọn vù một tiếng quét qua đầu hai người, “lắc rắc” vài cái, đã va vào một cái cây nhỏ bên đường, cái cây lập tức gãy đoạn, làm vướng chân bảy tám tên.
Thực ra sau lưng họ vốn là có hơn sáu mươi tên đuổi theo, giữa đường bọn họ và Cố Thập Tam đành chia ra, nhờ đó mà làm giảm đi một n