
quanh co, cầu nhỏ thoai thoải, cứ đến lúc xuân hè giao nhau, cỏ cây tươi tốt thì càng là cỏ thơm nức lối, hoa suối dọc đường, đào hồng liễu xanh, chim hót hương đưa.
Ngô Du chỉ có thể thừa nhận: “Phong cảnh nơi đây đích xác không tệ. Ngươi xem, trên hòn đảo nhỏ giữa hồ còn có hai con hạc trắng!”.
Vừa nói xong câu này, nàng lập tức đỏ bừng mặt.
Người đứng bên cạnh rõ ràng chẳng “xem” được, thế mà nàng còn muốn người ta xem xem. Đây chẳng phải cố tình giễu cợt người ta là gì? Nàng len lén liếc hắn một cái, thấy hắn nét mặt bình thản, tựa như không hề để ý, trong lòng bèn thấy hổ thẹn, cúi gằm đầu xuống không nói gì nữa.
Hắn không để tâm, nói: “Cô nói không sai. Giữa hồ đó lúc nào cũng có hai con hạc trắng, trước đây tôi từng chạm vào chúng rồi đấy”.
Ngô Du vẫn rất lúng túng, ngượng nghịu không muốn tiếp lời.
Đường Tiềm đành đứng lại, hỏi: “Sao rồi?”.
“Hai con hạc trắng ấy, ta cũng muốn sờ thử.”
Hắn phì cười: “Cô có thể nhìn rồi sao còn muốn sờ?”.
“Ta cảm thấy sờ so với nhìn còn thú vị hơn.”
“Cô phải báo cho tôi trước, rốt cuộc bọn chúng đang ở chỗ nào”.
Nàng nắm lấy tay hắn, chỉ về hướng mấy con hạc trắng, hắn liền ôm lấy nàng nhảy một bước mười trượng, hai chân điểm xuống nước mấy lần, người lại vút lên, cứ thế nhẹ nhàng đáp xuống hòn đảo.
“Là ở đây?”, hắn hỏi.
“Ừ”, Ngô Du đáp: “Chúng ta tới đây rồi mà hạc vẫn không bay đi?”.
“Đã có người chỉnh sửa cánh của chúng rồi, không bay được xa.”
Hai con hạc đó không những không bay, lại còn phát ra mấy tiếng kêu trong sáng, rồi chạy tới chỗ bọn họ.
“Xin lỗi rồi, hạc huynh, hôm nay ta chẳng đem theo gì ăn cả”, Đường Tiềm vuốt ve cổ hạc, sau đó nắm lấy tay Ngô Du, nhẹ nhàng đặt lên cánh hạc.
Nàng nhắm mắt lại, trên tay có một cảm giác mềm mại trơn nhẵn trước nay chưa từng có.
“Có thú vị không?”, hắn quay đầu sang, dùng đôi mắt trỗng rỗng của mình nhìn nàng.
“Thú vị”.
Nàng nhìn vào đôi mắt hắn, phát hiện ra hắn luôn chăm chú nhìn mình, tựa như chạm vào một nỗi tâm sự nào đó, không nói câu nào.
“Ngươi có dám sờ đầu hạc không?”, nàng đành tìm đại một câu.
“Đương nhiên dám”, hắn vươn tay ra, có điều nhầm hướng, chạm đúng mặt nàng.
Ngô Du không nói, cũng không cử động, mặc cho ngón tay hắn nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt mình.
Ngón tay lướt trên làn da mềm mại, lưu luyến không rời.
“Này, đây đâu phải đầu hạc”, nàng nhỏ giọng nhắc một câu.
“Đương nhiên không phải”, hắn lẩm bẩm, cũng không hề rút tay về, ngược lại còn khẽ khàng nhích lên trán nàng.
Trong lòng nàng dấy lên một trận hoang mang nhưng vẫn buộc bản thân bình tĩnh.
“Ngươi muốn làm gì?”, nàng cảnh giác hỏi.
“Muốn nhìn cô”, hắn cười nhạt, miệng thì nhẹ nhàng nhưng tay vẫn lễ phép chạm vào môi nàng một cái.
Bất chợt, nàng không tự chủ được lùi lại nửa bước, mắt đã ươn ướt.
“Có phải cô vẫn sợ tôi?”, hắn giữ lấy tay nàng, dịu dàng vỗ về, “Bởi vì tôi sinh ra là người Đường môn?”.
“Không sợ?”
“Vậy tại sao vừa rồi lại run bắn lên thế?”
“Ta cảm thấy hơi lạnh”.
Con hạc trắng kêu lên một tiếng rồi bay khỏi.
Đường Tiềm cởi áo khoác ngoài, khoác lên mình nàng.
“Đêm nay cô muốn nghỉ ở đâu?”, trên đường quay về hắn chợt hỏi, “Trang viện của tôi có phòng khách với mấy nô bộc cũ. Nếu cô sợ ở một mình có thể ở chỗ dì tôi”.
“Sẽ không phải nghỉ ở thủy lao nhà các ngươi chứ?”, nàng hỏi ngược một câu.
“Đương nhiên không rồi”, sớm đã quen kiểu mỉa mai của nàng, hắn chuyển đề tài nói chuyện một cách nhẹ tênh, “Cơm trưa tôi mời. Tôi vẫn luôn muốn để cô thưởng thức tay nghề của mình. Có ai nói với cô chưa, tay nghề nấu bếp của tôi rất tốt?”.
Nàng cười nhạt nói: “Không có gì lạ, chẳng phải ngươi luyện đao sao?”.
“Nói như thế tay nghề bếp núc của cô chắc cũng không tồi.”
“Sao biết được?”.
“Cô cũng luyện đao mà”, hắn đưa tay làm tư thế mời, chậm rãi đáp một câu.
Xuyên qua một dãy hành lang dài treo đèn lồng lụa đỏ, Đường Tiềm dẫn Ngô Du tới một tòa trang viện yên tĩnh. Một mình hắn bận rộn trong nhà bếp một hồi rồi bưng lên một đĩa măng thái sợi.
“Sợi măng này mỏng như sợi tóc vậy”, Ngô Du kinh ngạc thốt lên.
“Thật sự rối tung thế cơ à? Tôi nhớ hình như mỗi sợi măng đều có dùng một sợi bún cuộn lại rồi mà, tránh cho đặt lên đĩa trông bị xấu.”
Hắn u ám nhìn nàng.
Ngô Du suýt nữa bị bộ dạng cầu tiến cầu toàn này của hắn chọc cho ôm bụng cười, nhưng vẫn nhịn không cười thành tiếng: “Làm món này nhất định rất phí công sức”.
“Nếu như đao pháp tốt thì sẽ làm rất nhanh”, hắn không bận tâm nói.
“Xấu hổ quá, tay nghề của ta chỉ sợ không bằng một nửa của ngươi rồi.”
“Không dám, không dám.”
Nàng khúc khích một tiếng, cuối cùng phá lên cười.
“Sao lại cười?”
“Lẽ nào ngươi thường tự nấu ăn?”
“Đương nhiên.”
“Ta không tin.”
“Tôi là một người khẩu vị rất khó chiều, thứ người khác làm nếu không ngon, tôi sẽ không nuốt nổi. Mà việc này thì lại thường gặp quá nhiều, buộc tôi chỉ còn cách phải tự mình động thủ.”
Đường Tiềm ngừng một chút rồi nói tiếp: “Cô cứ ngồi đây một lát, còn mấy món nữa, canh cũng sắp xong rồi, tôi đi bưng lên”, hắn đứng dậy, hé cửa, bước ra ngoài.
Ngô Du mỉm cười nhìn hắn, lúc quay đầu lạ