Mê Hành Ký - Full

Mê Hành Ký - Full

Tác giả: Thi Định Nhu

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 326553

Bình chọn: 7.5.00/10/655 lượt.

ềm đỏ ửng, vội vàng cúi gằm mặt xuống.

    “Bây giờ em sẽ giúp công tử tắm rửa. Tiểu thư là người rất thích sạch sẽ.”

    Hắn bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng xua tay: “Tự ta tắm rửa được rồi.”

    Cô gái bĩu môi cười nói: “Xem ra công tử không phải khách thường xuyên nơi đây, chỗ bọn em đây không có nam nhân thẹn thùng như công tử. Phòng tắm ở kế bên, nước em đã chuẩn bị rồi. Sau khi tắm xong hãy bỏ y phục của công tử vào làn, thay đồ ngủ trên kệ rồi ra gặp em.”

    Hắn ứng tiếng chấp thuận rồi lại hỏi: “Xin hỏi phòng tắm là ở bên phải hay bên trái?”

    “Ở đây chỉ có đúng một cửa, công tử không thấy sao?”

    “Ta là người mù.”

    Cô gái đó hít vào một hơi khí lạnh, trợn tròn mắt nhìn hắn thật kỹ, lại còn giơ tay huơ huơ trước mắt hắn, kinh ngạc nói: “Công tử bị mù? Sao em không nhận ra chút nào thế?”

    “Từ từ thì sẽ nhận ra thôi”, hắn cười nói.

    Thong thả tắm rửa một lượt, hắn mặc lên người một bộ áo lụa rộng rãi, cô gái kia mang kéo tới, giúp hắn cắt móng tay rồi đưa cho hắn một chén rượu nhỏ, nói: “Uống đi.”

    Hắn ngửi thấy mùi thuốc khác lạ, cảnh giác nói: “Ta không uống, đây là rượu thuốc.”

    “Thân thể tiểu thư yếu ớt, trước đây từng bị tổn thương, lo khách dùng sức cưỡng bách nên mới pha thêm thuốc vào rượu. Yên tâm đi, nó chỉ khiến hai chân công tử tạm thời vô lực, qua hai canh giờ, dược tính tự khắc tiêu giải.”

    Hắn bán tính bán nghi uống hết rượu trong chén, cô gái kia kéo tay hắn, dắt vào phòng trong ngồi xuống một chiếc giường rồi thì thầm nói: “Tiểu thư sẽ đến ngay.”

    Hắn ngẩn người ra: “Bây giờ đã canh ba rồi sao?”

    Lời vừa dứt, quả nhiên nghe thấy ngoài lầu có tiếng trống điểm ba tiếng, cô gái kia lùi ra ngoài, đóng cửa lại. Cùng lúc ấy, hắn nghe thấy một cánh cửa khác có tiếng kẽo kẹt mở ra.

    Lư hương trầm ở chân giường tỏa ra một thứ mùi nồng đậm như mùi ngải cứu.

    Hắn biết trong phòng tối om, bốn phía buông rèm, không khí bởi thế có chút oi bí.

    Tiếng bước chân nàng tiến về phía hắn, dịu dàng nói: “Khách quan xin đợi chốc lát, đợi thiếp thay áo điểm trang.”

    Nói rồi nàng sột soạt thay y thường rồi ngồi xuống bàn trang điểm cạnh giường, mở hộp nữ trang, lấy phấn son ra.

    Hắn lập tức ngửi thấy mùi hương ngòn ngọt, cất tiếng hỏi: “Trong này dường như không thắp đèn.”

    “Đúng là không có đèn.”

    “Cô nương đang làm gì thế?”

    “Vẽ mày.”

    “Nếu đã không thể nhìn thấy gì, sao còn phải vẽ mày?”

    “Thiếp thích thế.”

    Trong bóng tối, nàng chăm chú vẽ, cứ thế tốn thêm một khoảng thời gian rất dài.

    “Hồi nhỏ chàng từng chơi trò ‘Quá gia gia[1'>’ chưa?”, nàng vừa vẽ vừa hỏi.

    [1'> Một trò chơi của trẻ nhỏ, mô phỏng sinh hoạt của người lớn.

    “Đây là trò chơi của con gái.”

    “Đúng. Hồi đó bọn thiếp luôn muốn tìm một đứa con trai chơi cùng nhưng tìm thế nào cũng không thấy.”

    “Trò bọn ta thường chơi là cưỡi ngựa đánh cầu”, không biết phải nói chuyện với nữ nhân này thế nào, hắn thành thực đáp lời.

    “Bây giờ chàng có bằng lòng cùng chơi với thiếp một lần không? Thiếp muốn nói là trò Quá gia gia ấy.”

    Đường Tiềm ngạc nhiên, cảm thấy lời cô gái này lúc trẻ con lúc già dặn, không thể lường nổi, muốn trốn nhưng chân đã mềm nhũn vô lực.

    Một lúc sau hắn mới đáp: “Nếu nàng đã muốn chơi, ta sẽ chơi cùng nàng.”

    “Chúng ta chơi như thật nhé, bắt đầu từ lúc vào động phòng, có được không?”

    Nàng đứng dậy, gót sen nhẹ bước, ngồi xuống bên giường. Hồi lâu sau, thấy hắn chẳng động tĩnh gì bèn nhẹ giọng nhắc nhở một câu: “Chàng phải vén khăn trùm đầu của thiếp.”

    Hắn vươn tay kéo tấm khăn lụa trên đầu nàng ra.

    “Bây giờ chàng nhìn thấy thiếp chưa?”

    “Không nhìn thấy.”

    “Đồ ngốc, lấy tay mà sờ.”

    Nàng búi tóc theo kiểu xuân la, bên trên còn cài châu ngọc. Ở giữa là một cây phượng thoa, hai bên là những chuỗi ngọc rung rinh. Từng bước chân khiến chúng khẽ lay động, trong bóng tối phát ra tiếng đinh đang.

    Trên mặt nàng thoa đầy phấn, có chút đầy đặn, son môi có vài phần hương vị bạc hà. Tay của hắn không dừng lại trên mặt nàng, ngón tay lướt qua gáy nàng, dừng trên cổ áo nàng.

    “Giúp thiếp cởi áo, được không?”, nàng ngẩng đầu, khẽ thủ thỉ.

    Nàng mặc tới mấy lớp thường y. Bên ngoài là một lớp áo dài bằng lụa Vân Hạc, ở giữa là một tấm nội sam mềm, liền với một cái yếm Thập Cẩm Hồi Xuân. Đường Tiềm luống cuống chân tay cởi không biết bao nhiêu cái khuy nút mới cởi hết ý phục, chỉ còn lại một cái yếm.

    Nàng vẫn ngồi ngoan ngoãn trên giường, tỏ ra cực kỳ nghe lời, phối hợp.

    “Chàng đã từng yêu ai chưa?”, nàng chợt hỏi.

    “Chưa từng.”

    “Thật may mắn.”

    “Nàng thì sao?”

    “Thiếp không hạnh phúc”, nàng than nhẹ một tiếng.

    “Nàng có cần ta giúp gì không?”, hắn hỏi.

    “Chẳng ai giúp được thiếp hết.”

    “Tại sao?”

    “Bởi vì thiếp là một kẻ điên.”

    “Người điên ta cũng có thể giúp”, cảm thấy trong giọng nói của nàng tràn đầy tuyệt vọng và bi thương, hắn nắm lấy tay nàng, hỏi: “Có phải có kẻ ức hiếp nàng không?”

    “Không có”, nàng bật cười, “Là tự thiếp ức mình


Snack's 1967