
thôi.”
Tiếp đó, dường như tâm tình nàng tốt hơn một chút, vuốt ve khuôn mặt hắn, nói: “Đây là lần đầu tiên của chàng sao? Trông bộ dáng ngốc nghếch vụng về của chàng, rõ ràng chưa từng động đến nữ nhân.”
Hắn không đáp lời.
“Không phải lo, thiếp sẽ dạy chàng”, giọng nói ngọt ngào lại vang lên.
Kể cả trong bóng tối, thân thể nàng cũng tràn đầy sức sống.
Hắn rút chiếc trâm gài tóc của nàng xuống, đặt món đồ trang sức luôn phát ra tiếng đinh đang xuống chân giường. Mái tóc dài buông xõa mượt mà như suối, tràn xuống cơ thể khỏa thân của nàng.
Dường như có chút sợ lạnh, nàng co chân lại, rúc vào lòng chàng giống hệt như một chú cá ngựa, mặc chàng vuốt ve đôi tay thon dài, khẽ hôn ngón tay non tơ. Trong lúc quấn quýt, hơi thở của hai người đan xen, hàng lông mày chớp động nhìn nhau. Nàng vươn đầu, để lộ một khe sâu tuyệt đẹp bên dưới, Đường Tiềm cúi mình hôn nhẹ ngực nàng. Mười ngón tay mềm mại khẽ du động trên lưng, nhịp nhàng như gãy đàn. Dần dần hắn đã bắt đầu kích động. Lưng hắn rộng, lúc hai vai hắn dựng thẳng lên ở giữa tạo thành một khe dài sâu, nàng lại giống như đang trèo lên một vách đá cheo leo, ngón tay chợt bấu vào kẽ đá. Sau đó, nàng kéo tay hắn, chỉ dẫn cho hắn, cho đến khi hắn triệt để mê đắm trong dục vọng của chính mình, trong cơn cuồng hoan quên luôn tử thần.
Từ đầu đến cuối, nàng không nói câu nào.
Sau cùng, nàng giúp hắn lau rửa, khẽ khàng nói: “Chàng không nên tới nơi này, về sau đừng đến nữa.”
Trầm mặc hồi lâu, hắn chợt hỏi: “Tại sao? Tại sao nàng phải làm thế này?”
Nàng vỗ vỗ mặt hắn, cười nhẹ: “Đến bản thân thiếp cũng không hiểu, chàng còn muốn hiểu làm gì?”
Kế đến, nàng bắt đầu thu dọn y phục. Hắn nghe thấy tiếng đôi chân trần của nàng bước tới bước lui trên thảm, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng. Thậm chí nàng còn thấp giọng ngâm nga một khúc nhac, qua một lúc, lại hỏi hắn có muốn ăn gì không.
“Ta muốn uống nước”, hắn nói.
Trong bóng tối nàng lần tìm ấm trà, rót đưa hắn một chén trà. Hắn uống một hơi cạn sạch.
“Đêm này chàng có thấy khoái lạc không?”, nàng hỏi.
“Cực kỳ khoái lạc.”
“Nhớ đấy, đừng tới nữa”, nàng lại nhắc lại.
“Tại sao?”
“Điên cuồng chỉ trong một ý niệm mà thôi.”
Chương 6: Bóng đao dưới trăng
Giờ cơm trưa, Mộ Dung Vô Phong phát hiện ra Tạ Đình Vân đang ở ngoài cửa đợi mình.
“Có việc gì?”, chàng vừa ăn vừa hỏi.
“Lão gia tử của Long Vũ các ở Giang Nam là Long Chú đem theo sáu đứa con tới cầu kiến. Cùng tới còn có Tiêu Mộc Phong Tiêu lão gia của Tàng Kiếm các, Khoái Kiếm đường và cháu là Tiêu Thuần Giáp”, Tạ Đình Vân cúi đầu thưa.
“Ta không biết nhiều về bọn họ”, Mộ Dung Vô Phong nhíu mày, “Hình như mấy năm trước Long Chú có tới đây trị bệnh một lần…”, chàng nghĩ lại, chỉ nhớ được người này là một lão đầu giọng nói sang sảng, mặt mày đỏ rực, thần tình nghiêm túc. Cùng theo ông ta tới còn có phu nhân và bảy, tám tiểu thiếp của ông ta nữa.
“Long gia và Tiêu gia là võ lâm thế gia nức tiếng, đời đời giao hảo lại còn đời đời kết thông gia với nhau nữa. Thuộc hạ nghĩ lần này bọn họ tới là vì việc của Đường môn.”
“Đường môn? Việc gì với Đường môn?”, chàng lãnh đạm hỏi, thong thả nhấp một ngụm trà.
“Lão tam của Long gia năm trước vừa chết trong thủy lao của Đường môn. Hắn là đứa con được Long lão đầu yêu quý nhất, nghe nói lúc ấy nhận được tin này, Long Chú tức giận tới mức thiếu chút nữa thì lìa đời.”
“Cho nên bọn họ muốn tới liên hiệp với chúng ta?”
“Trận chiến lần này của Đường Tiềm và Tiểu Phó, võ lâm chấn động. Các nhân vật trọng yếu của Đường môn tới hơn nửa, tự nhiên kẻ thù của bọn chúng cũng phải chạy tới đây.”
“Nói vậy, hiện giờ bên ngoài chẳng phải đang rất náo nhiệt sao?”, chàng cười lạnh.
“Hôm qua Đường môn mất liền hai tướng. Tin tức này vừa truyền ra, Long gia và Tiêu gia mừng ra mặt. Hôm nay chuẩn bị mở tiệc mời khách ở Thính Phong lâu, lại còn đặt một cái tên, gọi là ‘Tảo Đường yến’. Nói là không những đã mời toàn bộ gánh hát và gánh xiếc của ‘Thủy Tiên quá’, lại còn mua một đống lớn pháo hoa, pháo nổ, muốn náo nhiệt một phen.”
Lòng chàng trầm xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Đình Vân: “Mất liền hai tướng?”
“Đêm qua phu nhân đã giết lão đại và lão ngũ của Đường gia. Tin này cốc chủ không biết sao?”
“Hà Y không nói với ta.”
“Thuộc hạ cho rằng, hành động lần này của phu nhân làm nức lòng người.”
“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi… Thôi, ta đi gặp khách trước”, Mộ Dung Vô Phong nghiêm mặt vào phòng trong thay áo rồi đi.
“Xin thứ lỗi, cốc chủ không được khỏe, chắc sẽ đến muộn một chút”, dọc đường Triệu Khiêm Hòa mở lời, cất tiếng cười ha ha rồi dẫn đám người xem những bức tranh chữ và cổ vật treo trên tường.
Kết quả là mọi người ngồi trên thái sư kỷ bằng gỗ hoa lê trong Tịnh Phong đường hồi lâu mới nghe thấy tiếng bánh xe lăn từ hành lang truyền tới. Kế đến trước mắt mọi người sáng lên, một thanh niên khoác áo bào trắng, ngồi thẳng tắp lưng trên xe lăn được người ta đẩy vào.
Sớm đã nghe nói Mộ Dung Vô Phong bị Đường môn chặt mất một chân, lại còn chịu nhiều hành hạ,