pacman, rainbows, and roller s
Mê Hành Ký - Full

Mê Hành Ký - Full

Tác giả: Thi Định Nhu

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 326601

Bình chọn: 7.5.00/10/660 lượt.

t qua đầm lầy, lên xe ngựa, lặng lẽ về lại cốc.

Sương khói dày đặc, đêm đã rất khuya. Vân Mộng cốc chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của dãy núi.

Hà Y nhẹ nhàng lặng lẽ về tới Trúc Ngô viện.

Đèn lồng dọc hành lan bị gió thổi đung đưa, ánh sáng chập chờn, đong đưa bất định.

Trước khi đi Mộ Dung Vô Phong từng nói tối nay chàng sẽ nằm trên giường đọc sách, phê sửa bệnh án sau đó đợi nàng về. Gần đây bệnh tình của chàng không ổn định, nàng không yên tâm để chàng ở một mình, đặc biệt mời Sái Tuyên tới ngồi với chàng, vạn nhất bệnh tim phát tác, bên người cũng có đại phu chiếu cố.

Đi đến cửa, nàng chợt ý thức được bản thân đi lại không phát ra tiếng động, sợ đột nhiên xuất hiện sẽ làm chàng giật mình, liền quay người lại, định bước nặng chân đi lại một lượt nữa.

Một giọng nói như có như không từ cửa sổ vọng ra.

“… Thuốc ta cần anh đã điều chế xong chưa?”

Là giọng của Mộ Dung Vô Phong.

“Học trò to gan xin khuyên tiên sinh một câu, loại ‘Định Phong đan’ mới chế đó tiên sinh nhất định không thể dùng tiếp nữa!”

Giọng nói mang chút khẩu âm đất Tương đó là của Sái Tuyên.

“Ta chỉ hỏi anh đã phối chế xong chưa. Dùng hay không ta tự biết”, Mộ Dung Vô Phong hừ lạnh một tiếng.

“… Phối xong rồi. Đã phối… đã phối một lọ.”

“Ta muốn mỗi lần anh phối hai lọ, sao lại chỉ phối một lọ?”

“Học trò cho rằng… Loại thuốc này vẫn đang trong giai đoạn chế tạo thử, dược tính quá mạnh, tuy có thể tạm thời làm giảm phong thấp nhưng lại tăng khả năng bệnh tim tái phát rất nhiều. Huống chi mỗi lần uống vào đều sẽ kích thích dạ dày, khiến người nôn mửa. Việc này… việc này… sớm muộn phu nhân cũng sẽ sinh nghi.”

“Cô ấy không thể biết được… Thuốc này chỉ có lúc trong phòng tắm ta mới uống”, giọng nói kia thong thả vọng ra.

Lòng Hà Y đột nhiên quặn lại, vừa phẫn nộ lại vừa bi thương, nhất thời không sao kìm nén được mà run lên.

… Thảo nào gần đây bệnh tim của chàng động chút là tái phát, thảo nào chàng càng ngày càng gầy, ăn uống càng ngày càng kém!

“Bất kể thế nào, học trò cho rằng tiên sinh không thể cố dùng lại thuốc này, đây rõ ràng là uống thuốc độc giải khát!”, trong giọng nói của Sái Tuyên mang theo sự bi thống, rõ ràng là đang tuyệt vọng.

“Tự ta biết nên làm thế nào. Tốt nhất mấy ngày nữa anh chế thêm một lọ đem tới đây”, Mộ Dung Vô Phong không mảy may rung động.

“Cho dù là muốn thử nghiệm thuốc mới, cũng nên đổi một người thân thể khỏe mạnh hơn một chút. Tiên sinh làm sao chịu đựng nổi? Huống chi… huống chi trên người tiên sinh hãy còn thuốc độc phát tác chậm của Đường môn. Loại ‘Phượng Tiên Hoa cao’ đó cứ tới mùa đông là phát tác, so với việc gió lạnh ngấm vào xương còn khó đối phó hơn…”

Mộ Dung Vô Phong trầm giọng nói: “Việc này tuyệt đối không cho phép anh nói với phu nhân, biết chưa?”

“… Vâng.”

“Anh đi đi, ta muốn nghỉ ngơi”, không biết vì sao, chàng đột nhiên bật ho.

“Phu nhân dặn đi dặn lại, học trò phải ở lại đây cùng tiên sinh”, Sái Tuyên nói, “Cho dù học trò phải đắc tội với tiên sinh cũng không dám đắc tội với phu nhân.”

Mộ Dung Vô Phong bật cười, nói: “Cô ấy đi xem tỉ võ rồi về. Với lại giờ ta chỉ muốn tắm rửa. Vẫn cứ mời anh quay về đi.”

Sái Tuyên không mở miệng nhưng cũng không chịu đi.

Sau đó, hai người đều nghe thấy có tiếng bước chân rất nhẹ..

“Thiếp về rồi!”, giọng Hà Y từ ngoài cửa vọng vào.

Hà Y cười ha ha xuất hiện ở ngưỡng cửa, khiến hai người kia đang nói chuyện sợ tới giật mình.

Mộ Dung Vô Phong hỏi: “Tỉ võ nhanh thế đã kết thúc rồi sao?”

“Còn chưa bắt đầu, thiếp thấy đám có võ công trong cốc đi tới hơn nửa, không yên tâm nên chạy về xem”, nàng bước vào, nhìn thấy trên bàn có tách trà bèn cầm lấy ừng ực uống cạn.

“Nàng uống mất trà của Sái đại phu rồi”, Mộ Dung Vô Phong nhìn nàng, trong mắt hàm chứa ý cười. Nàng mồ hôi mồ kê chạy về, tóc trước trán còn ướt thành một túm, cuối thu đêm lạnh, nhưng vì nàng về tới mà bỗng nhiên ấm áp lên nhiều.

Bộ dạng Hà Y giống như một đứa trẻ làm sai việc gì, lưỡi lè ra.

“Ta không sao, nàng cứ yên tâm đi xem đi. Sái đại phu vẫn luôn ở đây bồi tiếp ta”, chàng nói tiếp.

“Thiếp đã về đây rồi, Sái đại phu có thể sớm nghỉ ngơi”, Hà Y nói.

Sái Tuyên nghe thấy vội nói: “Vâng, học trò xin cáo lui”, nói rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

“Có muốn uống nước không? Thiếp pha cho chàng một tách trà?”, Hà Y ngồi xuống bên giường chàng, nhẹ nhàng hỏi.

“Ta phải đi tắm trước đã”, chàng chợt cảm thấy một trận nôn nao trong dạ dày.

“Thiếp giúp chàng.”

“Không cần. Để tự ta.”

“Được rồi, cẩn thận chút”, nàng dìu chàng lên xe lăn, đẩy vào phòng tắm sau đó giống như bình thường lui ra ngoài, đóng cửa lại.

“Nàng đi pha trà đi”, trước khi đi, chàng dặn.

“Được rồi. Chàng là muốn kiểu pha trà cực kỳ phức tạp kia, đúng không?”

“Nàng còn nhớ được làm thế nào không?”

“Nhớ được.”

“Nhớ là phải ở bên bếp trông nước, không được rời đi”, chàng không đổi sắc mặt nói.

“Rồi”, nàng ngoan ngoãn gật đầu.

Phòng tắm thực ra là một suối nước nóng, một năm bốn mùa đều nghi ngút hơi nước.

Hà Y lén lút hé một khe cửa nhỏ, lẻn vào bên trong, ngồi tựa vào bên cửa sổ.

Chàng vừa hay ngồi quay