
lưng lại với nàng.
Nàng nhìn chàng cởi y phục, chỉ mặc một lớp áo trong trắng như ánh trăng. Sau đó chàng đột nhiên gục người xuống, nôn thốc nôn tháo vào một ống nhổ.
Toàn thân Hà Y mềm nhũn đi, nhìn chàng vừa ho vừa nôn mửa.
Nôn rất lâu, chàng gắng sức ngồi dậy, vừa ngồi yên lại cảm thấy một trận nôn nao, đành gục xuống tiếp tục nôn.
Nôn một mạch tới khi không còn gì để nôn nữa, chàng mới ngừng nôn.
Cuối cùng cũng nôn xong. Chàng nhắm mắt lại, khuôn mặt xanh tái, toàn thân hư nhược tựa vào lưng ghế.
Nghỉ ngơi một lát, chàng hồi được một chút khí lực, quay người, đang định tiếp tục cởi đồ, vừa ngẩng đầu thì thấy Hà Y ngồi tựa bên cửa, ngơ ngẩn nhìn chàng.
Tay chàng khẽ run, một lọ thuốc trong tay áo rơi ra nhưng lập tức bị chàng nhanh tay quờ lại.
“Nàng… nàng vào từ lúc nào?”, chàng vẫn rất bình tĩnh.
“Đây chính là… Định Phong đan?”, giọng của nàng run rẩy.
Mộ Dung Vô Phong không nói gì.
“Đưa thuốc đây cho thiếp”, Hà Y đứng dậy, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Loại thuốc này chàng không thể uống.”
“Nàng đừng quản ta!”, chàng giữ chặt lấy lọ thuốc, sợ nàng cướp đi.
Nàng muốn xông tới đoạt lấy, cũng có cả trăm cách cướp thuốc vào tay. Nhìn chàng thân thể gầy gò như thế, trong lòng không nỡ, dù muốn động thủ cũng không biết nên động như thế nào. Chỉ đành chống nạnh, quát to với chàng: “Tại sao! Tại sao chàng phải làm như thế? Mộ Dung Vô Phong! Chàng! Chàng làm thiếp tức chết rồi!”
Mộ Dung Vô Phong không đáp, trầm mặc nhìn nàng.
Nàng giậm chân, nói: “Nói đi! Chàng nói đi!”
Mộ Dung Vô Phong im lặng rất lâu mới cất tiếng: “Bởi vì ta không muốn nằm liệt trên giường như cương thi. Ta không muốn lại qua những ngày đông như năm ngoái.”
Mùa đông năm ngoái, lần đầu tiên bệnh phong thấp của chàng phát tác toàn thân, gần hai tháng trời phải nằm trên giường một chút cũng không thể cử động. Để chăm sóc chàng, Hà Y lao lực quá độ, cũng gầy đi không ít.
Tuy trước đây chàng cũng thường đổ bệnh, chỉ cần tỉnh lại rồi thì trước sau vẫn có thể chăm sóc bản thân. Mùa đông năm ngoái chàng vẫn luôn tỉnh táo, nhưng bệnh thì lại nghiêm trọng hơn trước. Tác dụng của dược thảo ở Thiên Sơn đã dần dần mất đi, thân thể chàng ngày mỗi ngày mỗi tuột xuống vực thẳm.
Sau mười ngày, khuôn mặt Hà Y đã biến thành vừa gầy vừa nhọn.
Kể cả nàng là một kiếm khách thân thể khỏe mạnh nhất cũng không chịu nổi sự giày vò đồng thời của sự mệt mỏi và nỗi sợ hãi.
“Đó… đó chỉ là một mùa đông mà thôi!”, nàng rơi nước mắt nói, “Thiếp hoàn toàn có thể chăm sóc chàng, chàng sẽ khỏe lên thôi.”
“Hà Y, ta không muốn nàng như thế… như thế chăm sóc ta. Trời sinh ta đã là một kẻ không tự do, một kẻ không tự do là đủ rồi. Không cần thiết phải kéo thêm nàng”, trong mắt chàng tràn ngập day dứt, “Lẽ nào ta chẳng thể cho nàng chút hạnh phúc nào sao?”
“Thiếp rất hạnh phúc! Vô Phong, sao chàng lại cho rằng thiếp không hạnh phúc?”
“Nàng không tự do… Cả một mùa đông nàng sợ hãi tới mức đến một bước cũng không dám rời ta, nàng cũng sắp biến thành cương thi rồi”, giọng của chàng có chút nghẹn ngào, “Ta đã uống thuốc rồi, mùa đông này chúng ta không cần giống lúc trước. Sẽ tốt hơn nhiều!”
“Thiếp rất tự do!”, Hà Y nắm lấy tay chàng, mềm giọng nói: “Chẳng qua là đã tự do lựa chọn không tự do mà thôi! Thiếp cam tâm tình nguyện không tự do! Cho dù chàng… cho dù chàng không có bệnh gì, thiếp cũng sẽ cả ngày bầu bạn với chàng.”
Mộ Dung Vô Phong lắc đầu.
“Vô Phong, thiếp xin chàng, xin chàng đưa thuốc cho thiếp. Không cần uống nữa, nhận lời thiếp đi!”
“Không”, chàng kiên quyết nói.
“Đưa thiếp!”, nàng cuống cả lên, nắm lấy tay chàng, muốn đoạt lấy lọ thuốc. Mộ Dung Vô Phong không biết lấy đâu ra sức lực, vừa véo vừa đẩy tay nàng nói: “Nàng chớ có cướp! Thuốc này phối chế không dễ.”
Hà Y giận tới mặt mày trắng bệch, sắc giọng nói: “Chàng đưa cho thiếp!”
Mộ Dung Vô Phong giấu lọ thuốc ra sau lưng nói: “Nàng chớ có qua đây.”
Hà Y đứng trước mặt chàng, tức giận đến mức toàn thân run lên bần bật, cao giọng nói: “Được! Mộ Dung Vô Phong, chàng được lắm… Thiếp không tin thiếp không có cách trị chàng!”
Nàng đột nhiên rút kiếm khua tới tay trái của mình.
Một đoạn ngón tay bay tung lên cao mang theo vệt máu, vừa vặn rơi xuống trước mặt Mộ Dung Vô Phong.
Đó là một đốt ngón tay của nàng.
Máu lập tức lênh láng.
“Chàng uống đi! Uống một viên thiếp liền chặt một đốt, chàng cứ việc uống. Xem xem thuốc của chàng nhiều hay là ngón tay của thiếp nhiều!”, Hà Y gào lên với chàng tựa như phát điên.
Một Dung Vô Phong nhào tới, giữ chặt lấy tay của nàng, máu đã nhỏ lên người chàng.
Ngón tay út của nàng vốn có ba đốt, bây giờ chỉ còn lại hai.
“Hà Y! Nàng… nàng điên rồi!”, chàng đau lòng tới mức bệnh tim gần như tái phát: “Thuốc nàng cứ đem đi là được. Cương thi thì cương thi! Nàng chớ có… chớ có… chặt tay mình nữa!”
Mộ Dung Vô Phong luống cuống chân tay tìm một chiếc khăn tay buộc chặt lấy vết thương của nàng.
“Chàng thề đi! Chàng thề không được hành hạ bản thân nữa!”, nàng hung dữ nhìn chàng chằm chằm, lớn giọng nói.
“Ta… ta thề”, chàng nắm chặt lấy tay Hà Y, nhìn nàng đau lòn