
oay qua lật lại, lúc cần thiết còn có thể mổ banh ra.
Cho nên nàng biết, sâu trong nội tâm tất cả nữ nhân đều ghét đại phu.
Nam nhân bất cứ lúc nào cũng có thể coi thân thể mình là một khối hổ phách, cái gì mà cạo xương trị thương, cái gì mà tráng sĩ chặt tay, cái gì mà coi chết như về… Nữ nhân thì vạn vạn lần không làm được. Nữ nhân chỉ có cảm giác không có thân thể.
Nàng vội vàng mở mắt ra, trong miệng đột nhiên có một tư vị kỳ diệu.
Tựa như đột nhiên nhớ tới cái gì, nàng mừng rỡ sờ lên mái tóc mình.
Trên đó có một cây thoa rất nhọn, chỉ tiếc là bằng vàng nguyên chất, quá mềm. Nàng vẫn rút nó xuống giấu trong tay, vạn nhất có chuyện xảy ra, chí ít nàng vẫn biết có một huyệt đạo chọc vào là chết. Chết như thế cũng sẽ không đau đớn lắm.
Có điều khuôn mặt nàng sẽ méo mó thành bộ dạng rất đáng sợ.
Nàng từng trông thấy một nam nhân chết như thế, tất cả các đường nét và chỗ lồi lõm trên khuôn mặt sẽ biến dạng tựa như đóa hoa nở bung hoặc như gợn sóng lăn tăn lan ra bốn phía. Tình trạng ấy cứ như ăn nhầm thứ gì đó trong một buổi tiệc thịnh soạn, hay như lúc tế tổ mà bệnh dạ dày phát tác. Nói tóm lại, mặt của anh hề trông cũng không cổ quái buồn cười như thế.
Cái chết của anh ta rõ ràng rất đáng buồn, nhưng mọi người nhìn thấy khuôn mặt người quá cố thì lại không nhịn được len lén cười.
Những việc một đời người trải qua vốn không hề tuân theo một hướng nhất định, đây thực sự là một việc đáng tiếc nuối.
Ngô Du cảm thấy sợ hãi với chính những tưởng tượng sinh động của mình… dường như những thứ ấy toàn bộ là việc đang diễn ra… cơ thịt trên mặt nàng không tự chủ được mà giật giật.
Làm thế nào bây giờ? Mình phải làm sao đây? Nàng tự hỏi đi hỏi lại trong đầu.
Dần dần, nàng thở phào một tiếng. Rõ ràng người của Đường môn không hề phát hề phát hiện ra nàng, bọn họ lục tục bỏ đi rồi. Sau chót, Đường Tiềm cũng thong thả đi về phía bờ đầm lầy.
Mây trên trời càng lúc càng nhiều, trời cũng càng lúc càng tối. Nếu không phải đây là một nơi khá rộng và thoáng, nàng gần như không phân biệt nổi đâu là bóng cây, đâu là bóng người.
Cả người nàng mềm nhũn đi, ngồi xuống cạnh cái cây, vừa quan sát bước chân của Đường Tiềm, vừa tuyệt vọng đợi Hà Y quay lại.
Đường Tiềm mới đi vài bước đột nhiên lại dừng lại.
Sao thế? Hắn phát hiện ra điều gì sao?
Nàng nín thở, tim đập thình thịch, cảm thấy bản thân căng thẳng tới sắp xỉu đến nơi.
Sau đó, hắn chợt quay người, đi về phía nàng!
Nàng đã bị dọa tới không dám động đậy nữa rồi.
Bước chân của hắn rất kiên định, tựa như biết nơi đây có một người, đợi tới khi đi tới trước mặt nàng, thần thái trên mặt trở nên do dự.
Nàng ngồi im thin thít, nín thở, hình như chỉ còn mỗi cách này bản thân mới có thể biến mất trước mắt tên mù kia.
Thật sự biến mất được sao?
Hồi còn nhỏ, nàng thường chơi trốn tìm, đây đã là chuyện của mười mấy năm về trước. Lúc hắn thong thả bước về phía nàng, thật giống như nàng sắp bị người đi tìm tóm được đến nơi, không tự chủ được mà hét lên một tiếng, nâng hòn đá trong lòng phang thẳng về phía đầu Đường Tiềm!
Hắn tóm lấy tay nàng một cách chuẩn xác, hỏi: “Chúng ta biết nhau à? Sao vừa thấy tôi cô đã muốn động thủ rồi?”
Nàng gào to: “Ngươi chớ có động vào ta! Nếu còn chạm vào ta, ta sẽ cắn lưỡi tự sát!”
Đường Tiềm khẽ cười nhạt, buông tay nàng ra: “Thì ra là Ngô đại phu.”
Nhân cơ hội đó, nàng giơ cây thoa vàng lên đâm thẳng vào cổ họng hắn!
Hắn đành tóm tay nàng lại, đoạt lấy cây thoa vàng trong tay nàng.
Kế đó, nàng dùng chân liều mạng đạp hắn, đương nhiên nàng biết nam nhân có một chỗ rất sợ bị đạp. Cho nên nàng không hề do dự đạp thẳng vào nơi ấy.
Đường Tiềm đưa chân chặn chân của nàng lại, nhẹ nhàng tránh thoát.
“Đại phu có khác, đạp người mà cũng có học vấn hơn người thường”, hắn bật cười.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì? Chớ có mưu đồ xấu xa, Hà Y sẽ tới đón ta ngay bây giờ”, nàng thở hổn hển nói, trong lòng run rẩy.
Hắn chẳng để tâm, khoanh tay, vui vẻ nói: “Tôi chỉ đang nghĩ, một đao đêm qua, bây giờ nên đem trả cô nhỉ? Hay là…”.
Mới nói được một nửa, nàng đã cắm đầu cắm cổ chạy.
Mây dày sớm đã che khuất ánh trăng, bốn phía tối đen như mực. Lòng Ngô Du rối tung rối mù, cuống cuồng chạy, chẳng phân đông tây, đợi đến khi nàng nhận ra mình chạy nhầm chỗ thì đã muộn mất rồi, hai chân nàng đã lún xuống bùn lầy.
Nàng càng muốn rút chân ra thì lại càng chìm nhanh hơn, phút chốc, bùn đã ngập tới gối.
“Cứu tôi với!”, nàng kêu lớn. Sau đó thân thể bỗng căng ra, Đường Tiềm đã kéo nàng ra khỏi bùn, lôi lên đất bằng.
“Ta không cần ngươi cứu ta!”, nàng sắc giọng quát.
Còn chưa kịp định thần, Đường Tiềm đã ăn một cước hung dữ của nàng. Kế đó, nàng lại vùi đầu chạy vào trong rừng rậm.
“Trong rừng có sói…”, Đường Tiềm ở sau lưng nàng nhả ra một câu.
Đã chạy tới bờ rừng, nghe được câu này nàng vội dừng lại, lông mày dựng lên, quay người giận dữ quát: “Đường Tiềm, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”.