80s toys - Atari. I still have
Mê Hành Ký - Full

Mê Hành Ký - Full

Tác giả: Thi Định Nhu

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 326672

Bình chọn: 8.00/10/667 lượt.

g môn có loại chướng khí này, may mà nàng đi lúc ấy là mùa đông”.

    “Sao người của Đường môn chẳng sao cả?”

    “Loại chướng khí này không phải là năm nào cũng phát tác, với lại, Đường gia bảo nằm ở mặt nam của núi, đó là một khoảng đất rộng rãi thoáng đạt, hướng gió thường là thổi ngược về bắc nên không chịu ảnh hưởng lớn lắm. Huống chi bọn họ đã sớm có biện pháp phòng ngừa. Trong Đường môn có không ít đại phu cao minh”.

    … Hà Y gật đầu, nhớ tới Tiết Văn.

    Mộ Dung Vô Phong còn định nói thêm gì đó, Triệu Khiêm Hòa đã gõ cửa rồi tiến vào.

    “Có việc gì vậy?”, chàng hỏi.

    Triệu Khiêm Hòa ngập ngừng một lúc, nói: “Ngô đại phu và Trần đại phu mất tích rồi. Tạ tổng quản đoán, có lẽ bọn họ đã bị người của Đường môn bắt đi”.

    Sắc mặt của Mộ Dung Vô Phong khẽ biến, hỏi: “Tạ tổng quản đang ở đâu?”

    “Ông ấy đã phái người đi truy tìm bốn phía, có điều vẫn muốn hỏi một việc, liệu phu nhân có biết người của Đường môn có thể trốn ở nơi nào không”.

    Mộ Dung Vô Phong thoáng nghĩ rồi nói: “Ta nhớ lần trước ông có nói, ở Thần Nông trấn Đường môn có hai sản nghiệp, tiếng là treo bảng hiệu tửu điếm nhưng dùng thì toàn bộ là gia nhân của Đường môn”.

    Lần trước Hà Y giết Đường Đại, tìm đến chính là một tửu quán tên là “Ngộ Tiên lầu” trong số đó.

    “Không dám giấu cốc chủ, Ngộ Tiên lầu hôm qua đã đổi chủ rồi, người làm thuê từ trong ra ngoài đều đã đổi cả, trước mắt để Ông lão bản thay mặt quản lý. Để đảm bảo an toàn trong cốc, thủ đoạn của bọn thuộc hạ có hơi cứng rắn một chút”.

    “Vẫn còn một nơi nữa, không phải sao?”

    “Chỗ đó là ‘Tuyên Hoài lâu’, lão bản tuy là người của Đường môn, nhưng sản nghiệp lại treo tên của tri châu đại nhân. Chúng ta không thể mạo muội xông vào tìm người”.

    “Lúc này rồi mà vẫn không mạo muội, vậy phải đợi tới lúc nào mới mạo muội?”, trong lòng chàng lo lắng, không nhịn được mà ho dữ dội một trận.

    Triệu Khiêm Hòa đáp: “Vâng. Bọn thuộc hạ từng tìm người hóa trang thành thực khách từ ngoài tới, trà trộn vào kiểm tra mọi ngóc ngách một lượt. Tửu điếm đó không lớn, bên trong cũng chẳng có tới một nhân vật khả nghi”.

    Hà Y hỏi: “Trong cốc đã điều đi rất nhiều người à?”

    Triệu Khiêm Hòa gật đầu: “Đã cử đi non nửa, nửa kia ở lại thủ vệ. Cố Thập Tam, Sơn Thủy, Biểu Đệ, còn cả huynh đệ họ Diệp đều đi rồi”, ông ta ngừng một chút rồi nói tiếp: “Hai vị đại phu không phải mất tích trong cốc. Hôm nay trong trấn có y hội, trong cốc có không ít đại phu cũng tới tham dự. Ngô đại phu vốn không đi, không biết vì cớ gì sớm hôm nay lại theo xe Trần đại phu rời cốc… Bọn họ chính là bị bắt dọc đường”.

    Trần Sách là học trò đầu tiên của Mộ Dung Vô Phong, chủ trì mọi y vụ ngoài cốc, chuyên về nội khoa và chấn thương. Ông ta vẫn thường rời cốc tới các y quán trong trấn thăm khám.

    Hà Y nói: “Tối qua lúc tôi đi đón Ngô đại phu, cô ấy đang ở trong tay Đường Tiềm. Nếu không phải giữa đường có một đám động chủ của Ngũ Độc giáo đuổi giết tới, chỉ sợ Ngô đại phu đã sớm bị bắt tới Đường môn”.

    Mộ Dung Vô Phong nhíu mày hỏi: “Sao tối qua nàng không nói cho ta?”

    “Thiếp đã cứu cô ấy về rồi, cho rằng cô ấy sẽ không có chuyện gì nữa”, không đợi chàng tiếp lời, nàng nói tiếp: “Chàng đừng lo, không phải vừa rồi chàng bảo thiếp ra ngoài chơi sao? Giờ thiếp đi đây”.

    “Đợi đã!”, chàng định kéo nàng lại nhưng đã chậm mất, đành trơ mắt nhìn bóng áo nàng phiêu động, lướt ra ngoài cửa.

    Triệu Khiêm Hòa cũng theo bước lui ra ngoài.

    Một lúc sau, ngoài cửa vọng vào mấy tiếng ho, Triệu Khiêm Hòa đột nhiên quay lại.

    “Còn có việc gì nữa?”, Mộ Dung Vô Phong ngả người vào lưng ghế, hỏi: “Sao gần đây mọi người đều ốm cả rồi, đến ông cũng ho sao?”

    Triệu Khiêm Hòa nói: “Cốc chủ nói gì vậy? Thân già này sao bệnh được? Chẳng qua thời tiết này quả thật hơi lạnh, vừa ẩm vừa lạnh, thuộc hạ không khỏi mắc chứng ho mà thôi”.

    “Vụ làm ăn với Tưởng gia hôm trước ở Thính Phong lâu đã đàm phán ổn chưa?”

    “Ổn thỏa rồi, nói cái là được”.

    Mộ Dung Vô Phong lạnh lùng nhìn ông ta thăm dò, đột nhiên nói: “Trước giờ vốn chẳng có cái gì là Tưởng gia, rốt cục các hạ là ai?”

    Triệu Khiêm Hòa cười ha ha, thanh âm chợt biến thành cực kỳ chói tai: “Ai ai cũng nói thần y Mộ Dung là thiên tài, hôm nay quả nhiên ta đã được thấy!”, người này kéo mặt nạt xuống, lộ ra một khuôn mặt tròn tròn trắng trẻo với cặp mắt nhỏ lanh lợi, nói: “Tiểu đệ họ Đường, tên chỉ có một chữ ‘Dung’, nếu như ngài không nhớ nổi, thì cũng có thể gọi là Đường Thập Cửu”.

    Người của Đường gia quá nhiều, cả gia tộc có tới mấy trăm người, chẳng ai có thể nhớ đủ hết tên từng người. Nhưng mấy chục người thường lộ diện trên giang hồ thì mọi người đều biết tên hết.

    Mộ Dung Vô Phong thường được nghe Hà Y kể các câu chuyện trong giang hồ, nhớ tới một nhân vật “Thiên biến thần quân” Phạm Thạch Tông. Hà Y nói, người này từng bằng một bộ “Vô hình thần chưởng” mà độc bộ thiên hạ, cuối đời có thu nhận một con em Đường môn làm cao đồ, có được hết chân truyền của ông ta.

    Mộ Dung Vô Phong nói: “Đường c