
Sơn Thủy yên tâm gật đầu, hít vào từng hơi lớn, nhãn thần dần dần tán loạn.
“Huynh còn tâm nguyện gì không?”, Biểu Đệ run giọng hỏi, tay áp vào lưng hắn, truyền vào một chút chân khí.
“Hiện giờ ta… chỉ có một tâm nguyện… đệ… đệ mau chóng rời đi”, hắn túm lấy tay Biểu Đệ, gắng sức nói.
“… Đệ đi đây”, Biểu Đệ không đi mà lại ngồi xuống, để Sơn Thủy tựa lên chân mình.
“Hứa với ta, tiếp tục sống cho tốt”, ánh mắt cuối cùng của hắn sáng lên, chăm chú hồi lâu, khí tức đã không thể luân chuyển nữa, trong lúc hấp hối, chỉ đợi Biểu Đệ nhận lời.
“Đương nhiên!”, Biểu Đệ lớn tiếng nói.
Nghe được câu này, cuối cùng Sơn Thủy cũng nhắm mắt, hơi thở ngừng hẳn.
Khuôn mặt hắn là một màu xám đen, trên mặt còn lưu lại một chút đau đớn và nụ cười nhàn nhạt cuối cùng.
Thân thể hắn không còn ấm nữa mà dần dần lạnh đi, trở nên giá buốt tựa như cỏ cây xung quanh.
Biểu Đệ muốn gục đầu khóc lớn bên người tri kỷ nhưng không còn sức mà khóc, cứ tưởng bản thân sẽ thương tâm phát điên, nhưng lại cảm thấy sức cùng lực kiệt, tựa như mình cũng thành một kẻ mà tính mạng như mành chỉ treo chuông, không còn quan tâm tới kết cục sau cùng nữa, chỉ hi vọng có thể vĩnh viễn ở trong khu rừng yên tĩnh này, lặng lẽ đặt mình xuống.
Đằng xa tiếng nước róc rách, dòng nước trong khe suối chảy thật nhanh.
***
“Sớm thế này mà ngươi dám đưa ta tới đây tản bộ lung tung? Không sợ người nhà ngươi bắt ta đi mất à?”, Ngô Du hỏi.
Chợt nghe tiếng nước róc rách, đi mấy bước nữa đã thấy một con suối nhỏ chảy trước mắt.
Vừa về tới cổng nhà Đường Tiềm đã quăng ngay gậy trúc, hắn thân thuộc từng tấc đất nơi này, hoàn toàn không thể bị lạc.
“Người nơi đây đều nói, Đường môn là một nơi mỹ lệ. Ít nhất không phải ai ai cũng đáng hận như cô tưởng tượng”, hắn bật cười.
Nơi đây là một vườn cây cổ kính, qua nhiều đời tu sửa, hiện giờ quy mô hoàn thiện. Người đời trước vẫn thường hay nhắc tới cảnh tượng mở đất khơi dòng, đào hố khoan giếng, đắp núi xây lầu lúc bấy giờ. Giờ đây nơi này bốn phía đều là thềm hoa, cột khắc, lầu các thâm u. Vừa rời bậc cửa lại tới thềm nhà, đường hoa quanh co, cầu nhỏ thoai thoải, cứ đến lúc xuân hè giao nhau, cỏ cây tươi tốt thì càng là cỏ thơm nức lối, hoa suối dọc đường, đào hồng liễu xanh, chim hót hương đưa.
Ngô Du chỉ có thể thừa nhận: “Phong cảnh nơi đây đích xác không tệ. Ngươi xem, trên hòn đảo nhỏ giữa hồ còn có hai con hạc trắng!”.
Vừa nói xong câu này, nàng lập tức đỏ bừng mặt.
Người đứng bên cạnh rõ ràng chẳng “xem” được, thế mà nàng còn muốn người ta xem xem. Đây chẳng phải cố tình giễu cợt người ta là gì? Nàng len lén liếc hắn một cái, thấy hắn nét mặt bình thản, tựa như không hề để ý, trong lòng bèn thấy hổ thẹn, cúi gằm đầu xuống không nói gì nữa.
Hắn không để tâm, nói: “Cô nói không sai. Giữa hồ đó lúc nào cũng có hai con hạc trắng, trước đây tôi từng chạm vào chúng rồi đấy”.
Ngô Du vẫn rất lúng túng, ngượng nghịu không muốn tiếp lời.
Đường Tiềm đành đứng lại, hỏi: “Sao rồi?”.
“Hai con hạc trắng ấy, ta cũng muốn sờ thử.”
Hắn phì cười: “Cô có thể nhìn rồi sao còn muốn sờ?”.
“Ta cảm thấy sờ so với nhìn còn thú vị hơn.”
“Cô phải báo cho tôi trước, rốt cuộc bọn chúng đang ở chỗ nào”.
Nàng nắm lấy tay hắn, chỉ về hướng mấy con hạc trắng, hắn liền ôm lấy nàng nhảy một bước mười trượng, hai chân điểm xuống nước mấy lần, người lại vút lên, cứ thế nhẹ nhàng đáp xuống hòn đảo.
“Là ở đây?”, hắn hỏi.
“Ừ”, Ngô Du đáp: “Chúng ta tới đây rồi mà hạc vẫn không bay đi?”.
“Đã có người chỉnh sửa cánh của chúng rồi, không bay được xa.”
Hai con hạc đó không những không bay, lại còn phát ra mấy tiếng kêu trong sáng, rồi chạy tới chỗ bọn họ.
“Xin lỗi rồi, hạc huynh, hôm nay ta chẳng đem theo gì ăn cả”, Đường Tiềm vuốt ve cổ hạc, sau đó nắm lấy tay Ngô Du, nhẹ nhàng đặt lên cánh hạc.
Nàng nhắm mắt lại, trên tay có một cảm giác mềm mại trơn nhẵn trước nay chưa từng có.
“Có thú vị không?”, hắn quay đầu sang, dùng đôi mắt trỗng rỗng của mình nhìn nàng.
“Thú vị”.
Nàng nhìn vào đôi mắt hắn, phát hiện ra hắn luôn chăm chú nhìn mình, tựa như chạm vào một nỗi tâm sự nào đó, không nói câu nào.
“Ngươi có dám sờ đầu hạc không?”, nàng đành tìm đại một câu.
“Đương nhiên dám”, hắn vươn tay ra, có điều nhầm hướng, chạm đúng mặt nàng.
Ngô Du không nói, cũng không cử động, mặc cho ngón tay hắn nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt mình.
Ngón tay lướt trên làn da mềm mại, lưu luyến không rời.
“Này, đây đâu phải đầu hạc”, nàng nhỏ giọng nhắc một câu.
“Đương nhiên không phải”, hắn lẩm bẩm, cũng không hề rút tay về, ngược lại còn khẽ khàng nhích lên trán nàng.
Trong lòng nàng dấy lên một trận hoang mang nhưng vẫn buộc bản thân bình tĩnh.
“Ngươi muốn làm gì?”, nàng cảnh giác hỏi.
“Muốn nhìn cô”, hắn cười nhạt, miệng thì nhẹ nhàng nhưng tay vẫn lễ phép chạm vào môi nàng một cái.
Bất chợt, nàng không tự chủ được lùi lại nửa bước, mắt đã ươn ướt.
“Có phải cô vẫ