Tàn Bạo

Tàn Bạo

Tác giả: Phong Ngự Cửu Thu

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 327160

Bình chọn: 8.5.00/10/716 lượt.

vàng hỏi.

- Con mèo này khi nhỏ đã được đeo cái vòng này rồi, nó lớn lên nên vòng cũng càng buộc chặt vào cổ nó.

Tả Đăng Phong nhìn vào con mèo đang hữu khí vô lực nằm dưới đất.

- Xuyên Trụ, chặt đầu của nó đi.

Thôi bảo trưởng nghe vậy thì liền ra lệnh. Tên thanh niên kia liền cầm thái đao mà Thôi quả phụ vứt.

Nghe được Thôi bảo trưởng nói muốn chặt đầu thì con mèo kia liền ngẩng đầu nhìn vào mọi người, cuối cùng ánh mắt nó nhìn về phía Tả Đăng Phong. Tuy rằng ánh mắt nó không có một chút thần thái nào nhưng mà Tả Đăng Phong biết được nó đang cầu xin.

- Đừng giết nó, nghĩ biện pháp để lại cho nó 1 mạng.

Tả Đăng Phong vội vàng ngăn cản.

- Nhà của tôi có giũa, để tôi về lấy.

Trong đám người liền có một người hô to, sau đó hắn liền chạy đi.

Rất nhanh, 2 người cầm chăn mền cùng với cái giũa đều trở lại. Tả Đăng Phong liền cầm lấy chăn mền.

Một lát sau chiếc vòng trên cổ con mèo kia cũng bị giũa đứt, mọi người liền lấy vòng xuống, nhảy cẫng hoan hô, vô cùng điên cuồng.

- Đi thôi.

Tả Đăng Phong hướng về Vu Tâm Ngữ bên cạnh nói.

- Mang nó đi, để nó làm bạn với em.

Vũ Tâm Ngữ đưa tay chỉ vào con mèo đang nằm trên đất.

- Lấy gì mà nuôi nó ?

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi. Nghĩ đến 2 người còn thiếu ăn, thì làm sao còn dư đồ ăn mà nuôi nó.

- Ở trong hồ có cá mà.

Vu Tâm Ngữ nói xong liền đi đến ôm lấy con mèo kia.

Tả Đăng Phong thấy thế cũng không nói cái gì nữa, xoay người rời đi. Đi được mấy bước thì đột nhiên Thôi bảo trưởng lại kêu hắn lại.

- Tả lãnh đạo, cậu xem thử trên vòng này có viết chữ gì này?

Thôi bảo trưởng đi đến đưa cái vòng kia cho Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong nghe vậy liền cầm cái vòng lên, hắn thấy được 4 chữ trong cái vòng thì ngẩn ra.

- Tả lãnh đạo, đây là mèo của nhà ai?

Thôi bảo trưởng liền giật lấy cái vòng.

- Vô chủ, yên tâm đi.

Tả Đăng Phong phản ứng lại, thuận miệng trả lời.

Thôi bảo trưởng vừa nghe lập tức yên lòng, cực lực mời Tả Đăng Phong cùng Vu Tâm Ngữ đến nhfa hắn làm khách nhưng Tả Đăng Phong lắc đầu từ chối.

Lúc này ánh mắt của Tả Đăng Phong đang nhìn vào con mèo nằm trong lòng Vu Tâm Ngữ.

- Vì sao em lại không biết chữ trên cái vòng này?

Vu Tâm Ngữ hỏi, lúc nãy nàng cũng nhìn qua chữ trên vòng kia, nhưng mà nàng cũng không biết đó là chữ gì.

- Đó là một loại chữ Giáp Cốt hòa với kiểu chữ Thể Triện, loại chữ này được dùng ở cuối triều Chu, đến thời Xuân Thu Chiến quốc thì bị chữ Triện thay thế.

Tả Đăng Phong nhíu mày trả lời. Cái vòng này từ nhỏ đã được đeo lên cổ con mèo này, nếu gọi là có người nào đeo lên cổ cho nó thì cũng không hợp lý, bởi vì mặc dù là nhà giàu có thì cũng không ai đeo cho con mèo một cái vòng cổ bằng vàng vậy. Ngoài ra, còn có một giải thích khác đó chính là con mèo này đã sống được 3000 năm rồi, dĩ nhiên là nó đã vượt qua khỏi tự nhiên pháp tắc rồi.

- Vậy 4 chữ trên kia là gì?

Vu Tâm Ngữ lên tiếng hỏi.

- Anh chỉ nhìn thấy đại khái, không chắc lắm.

Tả Đăng Phong lắc đầu mở miệng.

- Vậy anh cảm thấy đó là chữ gì?

Vu Tâm Ngữ tò mò hỏi.

- Thập Tam Âm Dương. Thập Tam Âm Dương là gì ?

Vu Tâm Ngữ hỏi.

- Thập Tam là một con số, còn Âm Dương thì bao gồm rất nhiều thứ.

Tả Đăng Phong nhíu mày lắc đầu.

- Có phải là tên của nó không?

Vu Tâm Ngữ nhìn vào con mèo đang ở trong lòng mình.

- Cũng không biết nữa.

Tả Đăng Phong nói.

- Âm Dương, Âm Dương.

Vu Tâm Ngữ lẩm nhẩm.

- Thật khó nghe, người không biết còn tưởng em đang hô cái gì đó.

Tả Đăng Phong nhịn không được bật cười.

- 13, 13.

Vu Tâm Ngữ nghe vậy lập tức thay đổi một cái tên.

- 13 là một con số a, làm sao có thể làm tên được?

Tả Đăng Phong cười nữa

- Vậy đặt tên cho nó là 13 đi.

Vu Tâm Ngữ nói.

- Mèo là do em cứu về, em thích gọi nó là gì cũng được.

Tả Đăng Phong lắc đầu cười nói.

- Vậy gọi nó là 13.

Vu Tâm Ngữ vui mừng nói.

- Được.

Tả Đăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu.

Vu Tâm Ngữ ôm mèo, Tả Đăng Phong cầm theo chăn mền cùng những thứ mua ở trong chợ trở về đạo quán. Sau đó Vu Tâm Ngữ lấy 2 những miếng thịt gà còn lại đưa cho con mèo này nhưng mà nó lại không ăn, Vu Tâm Ngữ thấy thế thì chạy ra ngoài lấy vào vài con cá, rốt cuộc thì con mèo này cũng nhảy lên mà ăn.

- Nhất định là lâu lắm rồi nó chưa ăn gì.

Vu Tâm Ngữ vừa nhìn nó ăn, nuốt một cách khó khăn, vừa nói.

- Đây thật sự là bại gia nương mà ( người đàn bà phá sản), cá cùng với gà là do hắn vất vả mới kiếm được.

Tả Đăng Phong bất đắc dĩ thở dài.

- Anh thật không có lương tâm.

Vu Tâm Ngữ biết Tả Đăng Phong thích nói giỡn, nàng chẳng những không tức giận mà còn tỏ ra cao hứng.

- Hôm qua lúc ăn thịt gà thì cũng không thấy em tỏ ra đồng tình như vậy.

Tả Đăng Phong cầm cái cây thọt thọt vào con mèo, nó liền ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn về Tả Đăng Phong cùng Vu Tâm Ngữ.

- Ăn đi.

Vu Tâm Ngữ sờ đầu nó, lúc này nó mới ăn tiếp.

- Em không sợ nó cắn em sao?

Tả Đăng Phong mở miệng nói, sở dĩ lúc nãy hắn lấy cây thọt thọt vào con mèo là muốn phán đoán xem thử nó có phải hay cắn người không?

- Nó thật thông minh, dường như nó biết chúng ta nói gì.

Vẻ mặt Vu Tâm Ngữ tỏ ra chăm chú.

- 13 đừng ăn nữa, quay đầu l


80s toys - Atari. I still have