Teya Salat
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 3210101

Bình chọn: 8.5.00/10/1010 lượt.

hoang thoảng hương hoa nhài của con.

Cũng ngày hôm đó, tụi con đến nhà bà Thùy Dung cùng anh Quốc Việt. Bà Thùy Dung đã bị điều tra hình sự vì có xác chết ở dưới tầng hầm căn nhà bà đang cho thuê. Bà ta buộc phải trả lời tất cả những câu hỏi của anh Quốc Việt.Trong khi anh Quốc Việt điều tra bà Thùy Dung thì Khôi Nguyên đi kiểm tra căn nhà bà Thùy Dung đang sống. Ngoài những con mèo đen có mặt ở tất cả những ngóc ngách căn nhà ra thì còn một sinh vật khiến Khôi Nguyên và con phải để ý đến; bởi tiếng gầm gừ của nó thật khủng khiếp. Sinh vật đó không đâu xa lạ, là con Rott hung tợn dữ dằn; con chó to một cách lạ lùng, hình như nó bị đột biến thì phải, trọng lượng của nó không thua gì một con bò mọng, e là: còn lớn hơn cả loài chó ngao tây tạng. Nó được nhốt sau hàng song sắt, vừa trông thấy tụi con nó đã lồng lộn lên muốn phá song chui ra ngoài xé xác con mồi. Con đang nghĩ đến cảnh tượng ngày xưa cậu Thế Anh vật lộn với một con chó tương tự như vậy, ôi! Quá sức kinh hãi.

- Anh Nguyên à! Đó là một con quái vật! - Con nói, trong khi nó đứng trong lồng sắt phóng ánh nhìn ghê rợn về phía con.

- Em đừng sợ! Nếu nó lao ra anh sẽ bẻ cổ nó cái rụp.

- Thôi đi! Anh đừng có mà khoác lác. Con này chứ không như con Rott cha đâu anh.

- Hừm, em nghĩ anh là ai mà...

“Rầm” “rầm” “rầm”... Con Rott húc đầu liên tục vào những chấn song, cảm tưởng như những chấn song đang lung lay, sắp bung ra. Cả con và Khôi Nguyên lo mà chuồn lẹ vào trong, trước khi con quái vật đó phá tan cái lồng sắt. Khôi Nguyên và con khám xét mọi ngóc ngách trong nhà, xem thử có manh mối gì không. Con đi đến chỗ tủ lạnh, mở ra xem thử. Một thứ quá đỗi kinh dị đập vào mắt, khiến con giật bắn mình.

“Á...”

Con choàng tỉnh, kịp nhận ra mình vừa trải qua một giấc mơ. Sự thật là Khôi Nguyên vẫn chưa đến tìm con, anh ấy đã hết quan tâm đến con thật rồi Sơ Bình ơi! Con ngước nhìn đồng hồ, đã 5 h chiều. Vậy là con đã ngủ được 3 tiếng. Ngoài trời mưa đổ như trút nước, từng đợt… từng đợt ào ào. Nhớ lại giấc mơ vừa trải qua con bỗng rùng mình, ớn lạnh. Thứ kinh dị mà con nhìn thấy trong tủ lạnh nhà bà Thùy Dung là một con mèo đen đã bị cắt cổ đang được ướp lạnh, bên cạnh con mèo là thau huyết đỏ thẫm. Lúc này, mà có Khôi Nguyên bên cạnh thì tốt quá! Nhưng sự đã rồi, có phải anh ấy sẽ quên con mãi mãi không sơ Bình? Con sợ điều đó lắm sơ kính yêu của con! Con đã quyết định, con sẽ không ngồi đợi nữa. Con muốn biết Khôi Nguyên có còn nghĩ đến con, quan tâm đến con hay không? Và còn vụ điều tra nữa, ảnh vẫn đang tiến hành hay đã bỏ cuộc rồi? Vậy là, con quyết định đến nhà bà Hiền để tìm hiểu thử.

Cơn mưa vừa tạnh là con ra ngoài, thuê xe thồ chở đến nhà bà Hiền. Gặp lại con bà rất mừng, bà nắm tay kéo con vào nhà ngồi nói chuyện. Thằng cu Bi đã đi chơi với ba mẹ nó.

- Trà Quảng Châu chính hiệu đấy cháu. - Bà Hiền bưng ly trà trên tay đưa cho con.

- Cám ơn bà!

- Hai cô cậu có chuyện rồi phải không?

- Dạ... – Con ấp úng.

- Bà nhìn là biết ngay thôi mà, ây… – bà Hiền thở ra, - tuổi trẻ là vậy đó, hồi xưa cô Hoàng Lan và cậu Thế Anh cũng có những lúc như thế.

- Dạ, Mấy bữa nay chắc anh Nguyên có đến tìm bà nói chuyện ạ?

- Có, cậu ấy đến để hỏi bà một số chuyện.

- Anh ấy đã hỏi những gì vậy bà?

- Thì cũng là chuyện về gia đình ông Trịnh Vỹ cháu à.

Vậy là, Khôi Nguyên chưa từ bỏ cuộc điều tra. Con không bất ngờ vì điều đó, tính anh Nguyên con biết rất rõ. Ảnh đã quyết tâm làm việc gì thì không bao giờ có chuyện bỏ cuộc giữa chừng. Điều con băn khoăn nhất, là ảnh làm tất cả việc này là vì ai? Vì ảnh với niềm đam mê công việc hay là, vì tình yêu? Vì sự bình an của con là động lực để anh ấy hành động ư? Con thấy nghi ngờ điều đó. Nếu ảnh yêu con đến như vậy thì sao ảnh lại phớt lờ con, ảnh không thèm để ý đến con sống ra sao, khổ sở như thế nào. Chỉ tóm lại mấy chữ thôi sơ Bình à! “Ảnh là kẻ vô tâm.”

- Hãy kể cho cháu nghe lại những gì bà đã nói với anh Nguyên đi bà.

- Cậu Nguyên có hỏi bà về những người Hoa đã thuê căn nhà, nhưng bà không biết rõ lắm về họ, chỉ biết người đàn ông mặt sẹo là có vẻ quen biết với ông Trịnh Vỹ từ trước, còn bốn người kia thì hình như không phải vậy. Một điều rất lạ ở ông Trịnh Vỹ bà có kể cho cậu Nguyên nghe! Đó là, sau khi chuyển lên trên đồi trà sống, ông ấy trở thành một người rất “thành tâm”, cứ đến ngày 15 trong tháng oan hồn (tháng 7 âm lịch) là ông ấy lại bày biện cúng cáp rất lớn, có mời cả thầy cúng về nữa.

- Còn Hoài Phong thì sao thưa bà! Anh Nguyên có hỏi về người này không?

- Có đấy cô Ngọc Diệp, cậu Nguyên tỏ ra đặc biệt quan tâm đến tình tiết bà kể. Có lần nọ, thằng Hoài Phong ngồi đập nắp chai (đập dẹp nắp chai để làm bánh răng cưa, trò chơi của bọn trẻ con hồi đó), liền bị ông Trịnh Vỹ xách tai đánh cho một trận, và cấm nó lần sau không được chơi ở phòng khách nữa, nếu nó còn không nghe lời ông Trịnh Vỹ sẽ tống cổ nó về với mẹ ghẻ. Đó cũng là lần thứ hai ông Trịnh Vỹ đánh thằng Hoài Phong. Như bà đã từng nói với cô cậu: Hành động hung bạo như vậy rất không đúng với tính cách của ông Trị